Nông Dân Làm Giàu Gà Trống Nuôi Con (Dịch Full)

Chương 429 - Chương 429: Rốt Cục Tỉnh

Chương 429: Rốt cục tỉnh Chương 429: Rốt cục tỉnhChương 429: Rốt cục tỉnh

Trát Tây Thứ Nhân nhận lấy Thiến Thiến, ôm vào trong ngực mình.

Lâm Phong biết cũng không nhiều hơn hai người bọn họ, nhìn Khương Y Thanh trên giường, anh lại lắc đầu, cũng không hiểu ra sao.

Anh vươn tay, cầm lấy bàn tay của Khương Y Thanh.

Một hơi thở ấm áp truyền ra từ lòng bàn tay của Khương Y Thanh.

Chẳng lẽ lại sốt?

Lâm Phong vội vã sờ sờ cái trán của cô.

Không có, hắn rất xác định, Khương Y Thanh cũng không có phát sốt.

Khúc Bố nhìn thấu nghi ngờ trên mặt của Lâm Phong, nôn nóng hỏi.

"Lâm Phong, Khương Y Thanh cô ấy... không có sao chứ?"

Lâm Phong không nói gì, chân mày nhíu chặt lại, lại nắm lấy tay bàn tay của Khương Y Thanh.

"Cơ thể của Tiểu Thanh, không còn lạnh lẽo như vừa rồi..."

Anh lẩm bẩm nói, anh đang rất vui, càng thêm xác định phán đoán của mình.

"Lâm Phong, vừa rồi mí mắt của Khương Y Thanh, dường như giật giật!"

Ở bên cạnh Trát Tây Thứ Nhân đột nhiên lớn tiếng nói, mở to hai mắt.

Gã bỗng nhiên nhận ra sự thất thố của mình, cố ý hạ thấp giọng nói lại, cứ như rất sợ đánh thức Khương Y Thanh.

Lâm Phong lanh trí, vội vã nhìn về phía mặt của Khương Y Thanh.

Một lần, hai lần...

Khương Y Thanh lông mi thật dài đang nhẹ nhàng run run. "Tiểu Thanh, Tiểu Thanh!"

Lâm Phong vươn tay, đưa tay chạm vào mặt của cô, cúi người xuống lớn tiếng kêu lên, lo lắng nhìn chằm chằm mặt của cô.

Khương Y Thanh dường như nghe được tiếng kêu, mí mắt chậm rãi mở ra một khe hở, đang ngơ ngác nhìn về phía nóc nhà.

"Tiểu Thanh, là anh!"

Lâm Phong áp mặt tới gần hơn, lại lớn tiếng gọi một câu.

Khương Y Thanh lúc này mới đưa mặt qua, hoàn toàn mở mắt, nhìn đăm đăm Lâm Phong.

"Lâm Phong... là anh...

Cô rốt cục mở miệng nói chuyện, hơi thở mong manh, không có một chút sức lực.

"Đúng đúng, chính là anh! Em rốt cục tỉnh rồi!"

Lâm Phong rất vui, vươn tay ôm lấy gương mặt của Khương Y Thanh vào lòng, cứ như rất sợ cô sẽ lại hôn mê.

Trong đôi mắt của Khương Y Thanh lúc này rốt cục lộ ra chút ánh sáng, khóe miệng cũng không tự chủ lộ ra nụ cười.

"Lâm Phong, em... rốt cuộc tìm thấy anh..."

Cô thì thào, không biết là kinh hỉ hay là trách cứ, mấy giọt nước mắt nóng rực từ khóe mắt tuột xuống.

Lâm Phong thấy thế, viên mắt cũng không khỏi ướt át, hạnh phúc lại mang theo tự trách, làm cho anh hận không thể chịu mọi đau khổ và lo sợ thay cho Khương Y Thanh.

"Ừ, anh vẫn luôn ở bên cạnh eml"

Anh kìm nén không được nữa, mừng đến chảy nước mắt, nước mắt cũng từ trong hốc mắt chảy ra.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, cứ như đã trải qua một hồi sinh ly tử biệt.

Khương Y Thanh mím môi, đưa hai tay ra, giơ lên thật cao hướng về phía Lâm Phong.

Lâm Phong xoa xoa nước mắt, nặng nề quỳ xuống ôm cô vào trong lòng, cứ như rất sợ cô chạy mất.

Khúc Bố cùng Trát Tây Thứ Nhân cũng thâm cảm động trước cảnh tượng này, cảm thấy cũng vui giùm anh.

A Phổ vẫn giống như pho tượng ngồi tại chỗ, nghiêng cái đầu.

Mấy người vây Khương Y Thanh vào giữa, cũng không có ai để ý đến hắn.

Lâm Phong ôm chặt Khương Y Thanh, hận không thể ăn cô vào trong bụng.

- Khu khu... khụ khụ khu...'

Một trận ho khan kịch liệt truyên đến từ Khương Y Thanh.

Lâm Phong vội vàng đứng lên, đau lòng nhìn cô.

"Tiểu Thanh, em không sao chứ?"

"Anh đi lấy cho em chút nước nhé..."

Tiểu Thanh gật đầu.

Cơn ho vừa rồi ho cứ như vắt kiệt thể lực của cô, khiến cô mệt mỏi nhắm hai mắt lại.

Lâm Phong đứng dậy, rót nước thanh tuyền từ trong không gian mang ra ngoài, ngồi xuống bên giường.

Anh nâng dậy Khương Y Thanh, gối đệm cao lên, đưa nước đến bên miệng cô. .

"Tiểu Thanh, mau tới uống nước."

Khương Y Thanh ngồi dậy, mở mắt ra, môi hút nước. "Nước này..."

Cô mới vừa nuốt vào một ngụm, bèn đẩy cái chén ra, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Lâm Phong.

"Lâm Phong, nước trong ly này, sao lại quen thuộc như vậy...'

Khương Y Thanh một hơi thở nói ra sự nghi ngờ của mình, tiếp đó hô hấp nhanh thêm, dường như đã dùng hết sức lực toàn thân.

Lâm Phong trong chốc lát không phải biết phải nói làm sao, sau một lúc mới phản ứng lại.

"À, Tiểu Thanh, mấy ngày hôm trước anh nấu lẩu cho hai mẹ con, chính là dùng nước này."

"Làm sao vậy, uống không ngon sao?"

Anh đoán Khương Y Thanh chắc là phát giác nước này có mùi giống với nước bình thường nấu cơm, nên mới cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

"Không phải... Không phải..."

Khương Y Thanh ngẩng đầu lên, đầu lắc nguầy nguậy, khuôn mặt hơi hoảng sợ.

"Sáng sớm hôm nay, em ở một nơi kỳ quái từng uống qua nước có vị y như nước này!"

Cô dường như rốt cục nhớ lại, nhìn Lâm Phong bình tĩnh gật đầu.

"Cái gì? Chỗ kỳ quái nào?"

Lâm Phong buông ly nước, trong lòng kinh hãi như bị sét đánh trúng.

"Sáng sớm nay, em đi một nơi kỳ quái?"

Anh dùng hai tay nắm lấy bả vai Khương Y Thanh của, đột nhiên căng thẳng lớn tiếng tiếp tục hỏi.

Nơi kỳ quái mà Khương Y Thanh nói, làm cho Lâm Phong mơ hồ cảm nhận được chuyện này không có đơn giản như tưởng tượng.

Lẽ nào ngoài không gian, còn có thác nước cùng thanh tuyên giống như đúc trong không gian?

Mặc dù chỗ đó thật sự tồn tại, nhưng vì cái gì Khương Y Thanh lại bị kinh sợ?

Cô lại làm sao trốn được?

Mặc kệ chỗ đó ở đâu, nhất định là một địa phương cực kỳ làm người ta kinh khủng, nếu không... Khương Y Thanh sẽ không vô duyên vô cớ sợ đến mức hôn mê.

Lúc này Khương Y Thanh lại mê mang, cô chớp chớp chân mày, cắn môi không trả lời, ngơ ngác nhìn Lâm Phong, ánh sáng trong mắt lại mờ đi.

"Lâm Phong, cậu đừng kích động."

Khúc Bố nhìn thấu Lâm Phong quá mức kích động, võ vai một cái.

"Khương Y Thanh mới tỉnh lại, cậu đừng ép hỏi cô ấy..."

Lâm Phong giờ mới nhận ra sự nôn nóng của mình, nhẹ nhàng buông bả vai của Khương Y Thanh.

"Được rồi Tiểu Thanh, trước đừng nghĩ nữa."

"Nước, em còn muốn uống nữa không?"

Anh nhìn cái ly, lại nhìn sang Khương Y Thanh.

"Không uống, em đã hết khát rồi..."

Khương Y Thanh lắc đầu, sắc mặt khôi phục một ít hồng hào, tươi tắn.

"Được rồi, Thiến Thiến đâu?"

Cô đột nhiên ý nhận ra mãi vẫn không thấy Thiến Thiến, quay đầu nhìn xung quanh.

Trát Tây Thứ Nhân vội vã ôm Thiến Thiến tới. Khương Y Thanh mới vừa giang hai cánh tay, Thiến Thiến đột nhiên tỉnh.

"Mụ mụ, mụ mụ!" Không đợi Trát Tây Thứ Nhân buông tay, cô nhóc tung người, úp sấp vào trong lòng của Khương Y Thanh.

Lâm Phong nhìn hai người, vui vẻ lắc đầu, xoay người lại nhìn Khúc Bố cùng Trát Tây Thứ Nhân.

Hai người hiểu ý, theo Lâm Phong đi tới bên cạnh lò lửa, ngồi xuống bên cạnh A Phổ.

Mấy người vừa rồi giống như lúc trước thẩm vấn A Phổ, vây hắn vào giữa.

Một hồi yên lặng, mấy người ai cũng không nói chuyện.

Lâm Phong giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ đeo tay, đã là 4 giờ chiều.

Anh thở phào một hơi, khối đá lớn trong lòng kia, rốt cục rơi xuống đất.

Dựa theo kế hoạch của anh, nếu như trước 4 giờ Khương Y Thanh vẫn chưa tỉnh lại, lúc này anh đã mang theo cô và Thiến Thiến, trên đường chạy về hướng phi trường.

Còn may chuyện tốt đã đến, Khương Y Thanh thuận lợi tỉnh lại, hơn nữa trạng thái của cô trông cũng không đáng ngại.
Bình Luận (0)
Comment