Chương 430: Võ công khá lắm
Chương 430: Võ công khá lắmChương 430: Võ công khá lắm
"Nhãi ranh, mày có thể lên tiếng!"
Khúc Bố thật sự không nhịn nổi, chọc chân của A Phổ, mở miệng hỏi.
"Nói đi, mày dùng ma pháp gì, cứu tỉnh Khương Y Thanh?"
Gã cố ý làm ra vẻ không dễ chọc, giọng điệu lạnh như băng.
A Phổ vẫn cúi người, hai tay đặt trên đầu gối, đầu cúi xuống như đang ngủ.
Hắn nhìn Khúc Bố đá mình một cước, cũng không tức giận, chỉ nhấc chân dịch vào trong, tiếp tục vẫn không nhúc nhích.
"Mày...
Khúc Bố giận không chỗ phát tiết, cứ như đang bị vũ nhục vậy, giơ nắm tay lên muốn đấm A Phổ.
"Khúc Bố, đợi đãi"
Lâm Phong thấy thế, vội vã kêu ngừng lại.
Nắm đấm của Khúc Bố ngừng ở giữa không trung, thiếu chút nữa đã đập trúng mặt của A Phổ.
"Lâm Phong, cậu đừng bảo vệ hắn!"
"Giờ Khương Y Thanh tỉnh rồi, xem hắn còn vô liêm sỉ đến mức nào!"
Tuy y thu hồi nắm tay, nhưng vẫn rất tức giận, rất ghét người đàn ông thần bí trước mắt này.
Lâm Phong cắn răng, nhìn Khúc Bố lắc đầu.
Dù nói thế nào, Khương Y Thanh là do Khúc Bố cứu tỉnh, anh không thể làm việc lấy oán trả ơn.
Cho dù người đàn ông này trên người có nhiều bí mật hơn nữa, đó cũng không phải là lý do bọn họ có thể trừng phạt hắn.
"Lâm Phong, cậu dự định xử trí A Phổ như thế nào?"
Ở bên Trát Tây Thứ Nhân hiển nhiên càng bình tĩnh hơn so với Khúc Bố.
"Là đưa đến cục công an, hay là thả hắn đi?"
Gã nói ra nghi ngờ của mình, có hơi lo lắng.
"Thả hắn đi? Không nên không nên!"
Khúc Bố lập tức gạt bỏ đề nghị này của Trát Tây Thứ Nhân.
"Nếu như hắn không nói rõ ràng đầu đuôi mọi chuyện, cứ như vậy thả đi, ai biết hắn còn sẽ làm ra chuyện gì!"
Y giải thích lo lắng của mình, cố ý liếc nhìn A Phổ ngây người ngồi ở một bên, con mắt trừng lên như chuông đồng.
"Vậy chúng ta cứ nhốt hắn ở trong nhà bạt sao?"
Lâm Phong cười khổ, lắc đầu bất đắc dĩ.
"Đương nhiên không được!"
Khúc Bố vội vã tiếp lời.
"Chúng ta đưa hắn đến cục công an, không tin không trị được hắn!"
Y cố ý đề cao giọng, nói ra ý nghĩ của mình.
Nghe xong, bắp thịt trên mặt của A Phổ hơi co rút lại, mí mắt đưa lên một chút.
Mọi thứ đều lọt vào trong mắt của Khúc Bố.
Lúc này y đã xác định được điểm yếu của A Phổ.
Mỗi lần nói đến muốn đưa đến cục công an, hắn nhất định sẽ lộ vẻ hoảng sợ cùng bất an.
Thì ra A Phổ sợ cảnh sát! "Lâm Phong, trong tay ta có số điện thoại của phó cục trưởng Cục công an trấn trên."
Khúc Bố cố ý liếc nhìn Lâm Phong, lại nhìn sang A Phổ, lớn tiếng nói.
"Sao không gọi điện cho cục và yêu cầu họ đến bắt người?"
Nói xong y lấy ra smartphone từ trong túi, làm bộ tra xem danh bạ.
Lâm Phong ngẩng đầu nhìn Khúc Bố, vẻ mặt khó hiểu, anh đang muốn khuyên can.
"Ba ba, cục công an trấn trên cách nơi này chỉ có mấy cây sốt"
Đây là Trát Tây Thứ Nhân nhìn thấu dụng ý của Khúc Bố, nên tiếp lời.
"Ba thấy không cần làm phiền Cục phái người tới, mấy người chúng ta trói thằng nhãi này lại, đưa lên trên đó là được!"
Dứt lời y lại nhặt lên sợi dây mới vừa bị ném xuống đất, cầm ở trên tay bày xong tư thế, vẻ mặt nghiêm túc nhìn A Phổ.
Lúc này A Phổ rốt cục chậm rãi ngẩng đầu lên, cứ như nâng lên một tảng đá nặng mấy trăm cân, mặt nghẹn đến đỏ bừng.
"Lâm Phong, chuyện Khương Y Thanh hôn mê..."
Trên khuôn mặt đờ đân của hắn cuối cùng cũng có một chút biểu cảm, không nhanh không chậm mở miệng nói, hai con ngươi xanh đen nhìn thẳng Lâm Phong.
"Không có đơn giản như cậu tưởng tượng vậy..."
Nói xong, hắn không cúi đầu, mà là hơi híp mắt lại, nhìn về phía Khúc Bố cùng Trát Tây Thứ Nhân, lộ ra ánh mắt lạnh thấu xương.
Khúc Bố cứ như bị khiêu chiến, cũng không tha thứ mà dùng ánh mắt đỉnh trở vê.
"Thằng ranh, mày có rắm mau thả, nhìn cái gì mà nhìn?" Nói xong y đột nhiên nâng bàn tay lên, thừa dịp A Phổ còn không chú ý, lập tức vung về hướng mặt của hắn.
"Khúc Bố, bác đừng..."
Đợi Lâm Phong kịp phản ứng, tay của Khúc Bố cũng đã quơ ra, anh muốn ngăn cản cũng đã không còn kịp nữa.
"'Áá...
Đột nhiên vang lên tiếng kêu thảm thiết, mấy người tập trung nhìn vào, thì ra tiếng hét của Khúc Bố,
Lúc này y ngoẹo đầu, cơ bắp ở khóe miệng đã vặn vẹo thành một bên vì đau đớn, cổ tay thô to bị A Phổ bóp mạnh ở giữa không trung.
"Nhãi ranh, mày buông cho tao... buông ra cho tao!"
Khúc Bố đau đớn đến mức không thể nói được, bắt đầu chửi bới nhưng không thể dùng chút sức lực trên cơ thể.
Trát Tây Thứ Nhân phản ứng lại, vội vã chạy đến một bên, nhặt lên súng trên đất.
"Mày buông ra cho tao!"
Gã chĩa nòng súng đen thùi lùi thẳng vào mặt của A Phổ, lớn tiếng mắng.
A Phổ nắm chặt Khúc Bố, mặc cho Khúc Bố giãy giụa làm sao, trên mặt ngoại trừ nghẹn đỏ bừng do dùng sức quá mức, vẫn như cũ không có chút biểu cảm, bình tĩnh như nước, thậm chí không hề thở mạnh.
A Phổ này, cực kỳ nhanh, ngay cả sức lực cũng vô cùng lớn!
Lâm Phong nhìn thấy mọi thứ, trong lòng âm thầm kinh hãi.
Mấy người giằng co với nhau, cực kỳ căng thẳng, người nào cũng không muốn nhượng bộ.
“Trát Tây Thứ Nhân, anh trước bình tính một chút!" Lâm Phong vội vã đứng lên, đứng ở trước mặt của Trát Tây Thứ Nhân, chắn ở giữa hắn cùng Khúc Bố.
Chưa kịp nói xong, anh ta lại cúi người xuống và nắm lấy cánh tay của A Phổ.
"A Phổ, cậu nhanh buông ral"
Lâm Phong nhìn chòng chọc mặt của A Phổ, lớn tiếng ra lệnh.
"Tôi dùng tính mạng của mình đảm bảo, không ai dám đưa cậu đến cục công an"
Anh vẻ mặt khẳng định nhìn A Phổ gật đầu, vẻ mặt chắc chắn, chân thật đáng tin.
A Phổ lúc này mới ngẩng mặt, nhìn Lâm Phong, lại nhìn Khúc Bố đau đến mức nói không nên lời, biểu cảm trên mặt hơi buông lỏng xuống.
Chậm rãi, tay hắn giảm lực, buông lỏng cánh tay của Khúc Bố.
Khúc Bố từng chút một rút ra cánh tay, sắc mặt dần dần khôi phục bình tĩnh.
"Ai uil Tay của tôi!"
Gã đột nhiên rút tay ra, không khỏi hét lên một tiếng, nhanh chóng thu tay vào trong ngực, bắt đầu tự mình xoa xoa.
"Ba ba, ba không sao chứt”
Trát Tây Thứ Nhân lo lắng, đau lòng hỏi, cũng chậm rãi để xuống súng trong tay, đi tới bên người Khúc Bố.
"Khúc Bố, bác không sao chứ!"
Lâm Phong không để ý A Phổ, cũng bước lại gần, cầm lấy cánh tay của Khúc Bố.
Chỉ thấy trên cánh tay của Khúc Bố có vài dấu tay sâu, rỉ ra máu tím, toàn bộ cơ bắp dường như bị hoại tử, nhìn thấy mà khiến anh kinh hãi. A Phổ này lại có sức mạnh lớn hơn hẳn người thường như vậy!
Khúc Bố nghẹo miệng, đau đến méo miệng, đã không còn hùng hổ như vừa nãy, cúi đầu giống như quả cầu da xì hơi.
Trát Tây Thứ Nhân vẻ mặt phẫn hận nhưng cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm A Phổ, căm hận.
Súng trong tay của gã đã sớm ném qua một bên, hiện tại ngay cả nhặt cũng lười nhặt lên.
Bằng bản lĩnh của A Phổ, sợ rằng cây súng kia, vốn không tạo ra được chút uy hiếp nào với hắn!