Chương 431: Đơn độc đối thoại
Chương 431: Đơn độc đối thoạiChương 431: Đơn độc đối thoại
Lâm Phong nhìn thấy cảnh tượng này, một ngọn lửa không tên dâng lên trong lòng.
Nhưng rất nhanh anh đã đè ép xuống được.
Mặc dù A Phổ ra tay làm Khúc Bố bị thương, nhưng Khúc Bố lại là người ra tay trước.
Hơn nữa, cho đến bây giờ, mấy người bọn họ cũng chưa hỏi rõ ràng nguyên do sự tình, người đàn ông trước mặt này, đến cùng là đã sử dụng thủ đoạn gì cứu tỉnh được Khương Y Thanh?
A Phổ đến cùng là có được sức mạnh thần bí gì?
Hai câu hỏi này như hai ngọn núi lớn đè nặng lên tâm trí Lâm Phong, khiến anh không thể hít thở nổi.
Rõ ràng đáp án đã sắp nổi lên mặt nước, anh tuyệt đối không có ý định cứ như vậy mà thả A Phổ đi, để hắn mang đi đáp án.
Hiện tại, đành phải để Khúc Bố ngậm bồ hòn làm ngọt, tạm thời nhẫn nại một chút.
Lâm Phong hạ cánh tay Khúc Bố xuống, xoay người sang chỗ khác, ngồi xổm đối diện với A Phổ.
"A Phổ, hiện tại anh, có thể nói cho tôi nghe anh làm sao cứu tỉnh được Khương Y Thanh.......
Anh hạ thấp tư thế, đè ép lửa giận vừa rồi, nhìn thẳng vào mặt A Phổ, lặp lại câu hỏi một lần nữa.
Lại là một trận im lặng.
Một lúc sau, A Phổ ngẩng mặt thẳng tắp nhìn về phía trước, nặng nề thở ra một hơi, như thể đã trút hết toàn bộ phẫn uất trong người ra ngoài, trên mặt cũng khôi phục bình thường.
"Lâm Phong, chuyện này, tôi chỉ có thể nói cho riêng một mình cậu biết."
Hắn đột nhiên mở miệng, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm về phía trước, không có nhìn bất luận kẻ nào, mọi người không ai kịp chuẩn bị, giật nảy người.
Ngữ khí của A Phổ vẫn không nhanh không chậm như cũ, bình thản không có gì lạ, cứ như thể đang nói chuyện của người khác, mặt khác lại giống như đang tận lực làm nhạt đi sự thần bí của chuyện này.
Những người có mặt ở đây nghe xong, đều quay đầu nhìn về phía A Phổ.
"A Phổ, anh nói sao cơ?"
"Anh chỉ có thể nói cho một mình tôi nghe thôi sao?"
Lâm Phong cho là mình nghe lâm, nhìn A Phổ hỏi lại một câu.
Nói xong lại quay sang nhìn Khúc Bố và Trát Tây Thứ Nhân.
Cả hai đều tỏ vẻ bối rối không hiểu, cau mày.
"Lâm Phong, cậu đừng nghe tiểu tử này nói bậy!"
Khúc Bố chịu đựng đau đớn, hung tợn nhìn A Phổ, lớn tiếng nhắc nhở.
"Nếu như không phải có tôi và Trát Tây Thứ Nhân ở đây, hắn thật sự sẽ không kiêng nể gì cả!"
Vừa dứt lời, Khúc Bố lại kêu "ai u" một tiếng, cánh tay vẫn chưa hết đau đớn.
Lâm Phong không nói gì, đứng dậy.
Anh nhìn đồng hồ trên tay, đã gần năm giờ chiều.
Sắc trời bên ngoài nhà bạt đã dần dần tối đen lại, mưa tạnh, nhưng từng đợt gió lạnh vẫn thổi ầm ầm.
Hôm nay trời nhiều mây nên trời tối đến sớm hơn so với bình thường một chút. "Khúc Bố, Trát Tây Thứ Nhân, hai người về trước đi."
Lâm Phong đi đến bên người Trát Tây Thứ Nhân, võ võ lên bờ vai hắn, rồi quay sang nhìn Khúc Bố đang xoa xoa cánh tay.
Khúc Bố quay đầu, kinh ngạc nhìn Lâm Phong.
"Cậu thực sự tin tưởng tiểu tử này sao?"
Lâm Phong ngẫm nghĩ, nhẹ gật đầu, vẻ mặt bình tĩnh.
"Yên tâm, anh ta sẽ không làm gì tôi đâu."
Anh nhìn Khúc Bố, lại nhìn sang A Phổ, tiếp tục nói:
"Tôi tin anh ta .... Cũng không có ác ý......'
Khúc Bố càng thêm kinh ngạc, há hốc mồm, ngơ ngác nhìn Lâm Phong, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại nuốt trở vào.
"Lâm Phong, cậu có bị điên không vậy, chúng tôi ở đây còn có thể phối hợp với cậu."
Trát Tây Thứ Nhân không rõ ràng cho lắm, hoàn toàn không biết trong đầu Lâm Phong lúc này đến cùng là đang nghĩ cái gì, dự định khuyên anh một chút.
"Nếu thật sự để chúng tôi rời đi, cậu, Thiến Thiến và Khương Y Thanh sẽ thực sự gặp nguy hiểm!"
Hắn nói ra lo lắng trong suy nghĩ của mình, hoàn toàn không tin tưởng vào chuyện A Phổ sẽ không có ác ý với đám người của Lâm Phong.
Lấy thân thủ của A Phổ, nếu như có ý đồ gì xấu, giải quyết đám người Lâm Phong quả thực dễ như trở bàn tay.
Lâm Phong lắc đầu, ánh mắt càng thêm chắc chắn.
"Tôi có thể khẳng định, A Phổ nhất định sẽ không làm gì tôi cả!"
Từng từ từng chữ của Lâm Phong đều hết sức kiên định, không hề sợ hãi. Nếu như A Phổ thật sự có ý đồ xấu thì cũng sẽ không chờ tới bây giờ còn chưa ra tay.
Và nếu như thực sự muốn đối kháng, coi như có thêm Khúc Bố và Trát Tây Thứ Nhân thì số ít người này cũng không phải là đối thủ của A Phổ.
Bây giờ cho dù hai người bọn họ có lưu lại nơi đây, cũng không thể đưa tới bảo hộ gì.
Nếu đã như vậy thì tại sao không đồng ý với A Phổ, để hai người Khúc Bố và Trát Tây Thứ Nhân rời đi theo như ý muốn của hắn chứ?
Nghĩ tới đây, Lâm Phong đã có quyết định.
"Được rồi, Lâm Phong. Vậy tôi với Trát Tây Thứ Nhân đi trước nhé. Nếu có chuyện gì xảy ra, cứ gọi cho tôi bất cứ lúc nào cũng được!"
Lâm Phong đang muốn mở miệng khuyên nhủ hai người một lần nữa, thì Khúc Bố đã lên tiếng nói trước.
Khúc Bố đã nhìn ra được tâm tư của Lâm Phong, không thể kiên trì được nữa.
Nói xong, Khúc Bố bước lại gần, võ vỗ vai Lâm Phong, nhẹ gật đầu với anh.
Một lúc sau, Trát Tây Thứ Nhân và Khúc Bố rời khỏi nhà bạt, quay trở vê nhà của mình.
Bên trong nhà bạt bỗng trở nên trống rỗng trong nháy mắt, không có lấy một chút tiếng động.
Khương Y Thanh ôm Thiến Thiến, nhẹ giọng kể truyện cổ tích cho Thiến Thiến nghe, sắc mặt đã hoàn toàn khôi phục lại, xem ra đã không có trở ngại gì.
Lâm Phong nhìn hai người, một dòng nước ấm chạy khắp cơ thể, vô cùng an tâm dễ chịu.
Anh ngồi xuống bên cạnh A Phổ, thêm củi vào bên trong lò lửa.
Sắc trời gần như tối đen hoàn toàn. Ánh sáng trong nhà bạt không quá sáng, trong ánh sáng lờ mờ, ánh lửa bên trong lò lửa in hẳn lên khuôn mặt A Phổ, nhảy nhót lên xuống.
Lâm Phong rót chén nước, đưa tới trước mặt A Phổ.
A Phổ nâng lên đầu, ngẩn người nhận lấy, đưa đến bên miệng/'Ừng ực, ừng ực" một hơi.
"Cám ơn cậu, Lâm Phong."
Hắn đặt chén trà xuống, lau miệng, cười nhạt, nhẹ gật đầu với Lâm Phong.
Lâm Phong cũng cười cười, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống.
Xem ra, anh đã chiếm được lòng tin của A Phổ.
"Cốc nước này là lấy từ trong không gian ra đúng không?"
A Phổ nhìn thẳng Lâm Phong, đột nhiên mở miệng ra hỏi.
Sắc mặt Lâm Phong đột nhiên cứng ngắc nhìn chằm chằm vào không trung, một cỗ ớn lạnh từ sau lưng lan tràn, lan tràn toàn thân.
"Không ... không gian gì?”
Vừa rồi anh đã nghe được thật sự rõ ràng, chắc chắn không nghe lâm một từ một chữ nào của A Phổ.
Lúc này trong mắt A Phổ ánh lên một tia sáng kì dị, gắt gao nhìn thẳng vào Lâm Phong, một giây cũng không hề rời đi.
Ánh mắt này vốn không có cái gì đặc biệt, chỉ có điều trong mắt A Phổ ẩn chứa cất giấu một tia lạnh lùng và xảo quyệt không dễ dàng phát giác, làm Lâm Phong rất khó chịu.
Vốn dĩ Lâm Phong muốn tránh ánh mắt này, nhưng giác quan thứ sáu mách bảo anh rằng, lúc này dũng cảm trực diện, sẽ tốt hơn trốn tránh.
"Lâm Phong, cậu không cần che giấu làm gì cả." A Phổ tựa hồ cũng không tính đổi chủ đề, lại chậm rãi mở miệng.
"Nước ở bên trong không gian mát lạnh ngon ngọt hơn so với bên ngoài gấp nhiều lần, không thể sai được."
Hắn nhìn cốc nước để một bên, sau đó lại thẳng tắp nhìn về phía Lâm Phong, sắc mặt lại khôi phục lại, không còn hùng hổ dọa người, giấu đi âm lãnh.
Trong đầu Lâm Phong giống như một mớ bòng bong, khiến anh mê man choáng váng, đau muốn nứt đầu.
Anh muốn giải quyết nhưng lại không thể làm gì được.