Chương 432: Rời đi
Chương 432: Rời điChương 432: Rời đi
Lâm Phong không nói gì, dùng sức ấn vào thái dương, cố gắng để cho bản thân tỉnh táo lại.
A Phổ thấy vậy thì rời mắt đi, không nhìn chằm chằm vào mặt Lâm Phong nữa mà chuyển hướng nhìn sang phía đống lửa bên trong lò lửa, sắc mặt bình tĩnh như nước.
"A Phổ, làm sao anh lại biết tới không gian?"
Lâm Phong đột nhiên mở miệng, nhìn A Phổ chủ động mở miệng.
Anh bình ổn tâm trí lại, quyết định không né tránh nữa mà chủ động xuất kích.
Phán đoán từ vẻ mặt, A Phổ trước mặt này hiển nhiên đã biết đến sự tồn tại của không gian.
Hơn nữa, giữa không gian và việc hắn ta cứu tỉnh Khương Y Thanh nhất định tồn tại mối liên hệ nào đó.
Lúc này cứ chối vòng quanh cũng chẳng còn bất cứ tác dụng ý nghĩa gì nữa.
không bằng để xem A Phổ nói gì, xem coi hắn còn biết được những thứ gì nữa.
"Lâm Phong, việc Khương Y Thanh hôn mê có liên quan đến không gian."
Lâm Phong há to miệng, tim đột nhiên đập kịch liệt.
Mặc dù đã sớm chuẩn bị, cũng như đoán được việc Khương Y Thanh hôn mê có liên quan đến không gian.
Nhưng khi tận tai nghe được A Phổ nói ra sự thật, Lâm Phong vẫn không thể nào tiếp thu được, cũng không dám tin vào tai của mình.
"A Phổ, Khương Y Thanh và không gian có quan hệ gì?"
Lâm Phong không thể kìm nén thêm được nữa, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của A Phổ, lớn tiếng hỏi. Nói xong Lâm Phong tựa hồ như ý thức được điều gì đó, quay sang nhìn Khương Y Thanh và Thiến Thiến.
Còn may, vừa rồi Khương Y Thanh không nghe thấy tiếng rống của anh, vẫn đang ở trên giường chơi game với Thiến Thiến.
"Tiểu Thanh... làm sao mà cô ấy lại dính líu đến không gian rồi?"
Lần này Lâm Phong đè thấp giọng xuống, tiến gần tới trước mặt A Phổ, hỏi tiếp.
"Chắc cô ấy tình cờ đã bước vào không gian."
A Phổ quay đầu nhìn Lâm Phong, không nhanh không chậm nói.
"Cái gì?
Lâm Phong mở to hai mắt, trái tim như thể nhảy lên tận cổ họng.
"Không gian đó, người khác làm sao có thể tiến vào được!"
Anh cố nén kinh hoảng, bất an siết chặt nắm đấm lại, không biết là vì nóng hay là vì căng thẳng, trên trán đã bắt đầu xuất hiện những giọt mồ hôi.
A Phổ không có trực tiếp trả lời, ngẩng đầu, hơi nhắm mắt lại, như chợt nhớ lại sự tình gì đó rất xa xưa.
"Trong không gian có nhiều bí mật hơn cậu biết rất nhiều..."
Hắn đột nhiên mở to mắt, nhìn về phía trước, lẩm bẩm nói, thanh âm nhỏ đến độ Lâm Phong suýt chút nữa không nghe thấy được.
"Bí mật của không gian?"
Lâm Phong đã hoàn toàn rơi vào trong suy nghĩ của A Phổ, đầu óc choáng váng.
Từ lâu anh đã biết rằng trong không gian quả thực có rất nhiều bí mật chưa biết đang chờ anh khám phá.
Nhưng khi A Phổ nói ra hai chữ "Bí mật", Lâm Phong mới biết "bí mật" của không gian hoàn toàn không đơn giản như anh tưởng tượng.
"A Phổ, ý của anh là Tiểu Thanh vô tình tiến vào không gian, cho nên bị kinh hãi dân đến hôn mê bất tỉnh?"
Lâm Phong cố gắng làm mình tỉnh táo lại, nói ra suy đoán của bản thân.
Ánh mắt A Phổ lóe lên, khẽ gật đầu một cái.
Lại là một đợt choáng váng, Lâm Phong cảm giác được thân thể như bị điện giật, kịch liệt run lên một cái.
Quả nhiên anh đoán không sail
Sau khi Khương Y Thanh bước nhầm vào trong không gian, đến cùng là đã trải qua chuyện gì hay đã nhìn thấy đồ vật gì không nên thấy, mới có thể bị dọa ngất đi.
Cô phải dùng bao nhiêu sức lực mới có thể thoát ra khỏi không gian được vậy.
Khó trách lúc buổi sáng khi phát hiện được ra Khương Y Thanh, quần áo trên người đều ướt đẫm.
Thân thể Lâm Phong đình chỉ run rẩy, trái tim lại lần nữa co thắt kịch liệt, gây nên vô cùng đau đớn.
Trái tim anh rỉ máu khi thấy nỗi đau mà Khương Y Thanh phải chịu đựng, càng oán hận bản thân vì không thể bảo vệ tốt cho cô.
Chính là do sơ suất của mình mới khiến cho cô ấy đi lạc vào không gian.
Nghĩ đến đây, lòng bàn tay đang siết chặt của Lâm Phong bắt đầu đổ mồ hôi, càng siết chặt nắm đấm hơn.
"Lâm Phong, đến lúc tôi phải đi rồi."
A Phổ bất chợt lên tiếng, nhìn Lâm Phong đang chìm trong suy nghĩ của riêng mình.
Suy nghĩ của Lâm Phong đột nhiên bị kéo lại. "Anh, muốn rời đi sao?"
Lâm Phong ngơ ngác hỏi một câu, không hề nghĩ ngợi, tựa hồ cũng không biết nên nói cái gì vào lúc này.
"Ừm, Khương Y Thanh đã tỉnh lại, không còn gì trở ngại nữa cả."
A Phổ gật đầu, như thể đã hoàn thành được tâm sự gì đó, thần sắc cũng nhẹ nới lỏng.
Nói xong, A Phổ sửa sang lại cổ áo, chuẩn bị đứng dậy.
"A Phổ, chờ một chút!"
Lâm Phong theo bản năng đưa tay ra, nắm lấy cánh tay của A Phổ, nhìn vào mặt hắn lớn tiếng nói.
A Phổ ngẩn người, ngồi trở về, có chút khó hiểu mà nhìn Lâm Phong.
"Ý tôi là, nếu như không có chuyện gì, lưu lại ăn cơm tối rồi hằng đi!"
Lâm Phong ý thức được sự thất thố của mình, vội vàng tìm lý do để giải thích, giọng điệu cũng hòa hoãn hơn hẳn.
Nói xong, Lâm Phong nở nụ cười ngượng, rồi buông cánh tay A Phổ ra.
"Không, Lâm Phong, tôi nên đi!"
A Phổ không hề nghĩ ngợi, trực tiếp quả quyết lạnh lùng nói, như thể không có gì để thương lượng.
Lâm Phong nhìn sắc mặt A Phổ, từ trong ánh mắt của hắn nhận ra được, hôm nay dù anh có làm thế nào đi nữa cũng không thể giữ A Phổ ở lại được.
Nhưng anh có quá nhiều nghi vấn và không hiểu, giờ lại chỉ có thể giấu chúng vào lại trong lòng.
A Phổ nói không gian còn có rất nhiều bí mật, đến cùng chỉ là những cái nào?
Vì sao A Phổ lại biết đến sự tồn tại của không gian, và anh ta có liên hệ gì với không gian?
Tại sao anh ta lại đến để cứu Khương Y Thanh?
Không gian kia rõ ràng là thuộc về mình, sao người khác lại có thể đi nhầm vào được?
Trong nháy mắt vừa rồi, những câu hỏi liên tiếp hiện lên trong đầu Lâm Phong.
Trực giác mách bảo anh rằng A Phổ nhất định biết những câu trả lời này!
Nhưng tới khi anh mở miệng định hỏi, A Phổ lại quyết tuyệt muốn rời khỏi.
Có vẻ như A Phổ đang tận lực né tránh, cũng không muốn giải thích quá nhiều.
"A Phổ, sau này có thể liên lạc với anh thế nào được nhỉ?"
Lâm Phong suy nghĩ một chút, tiếp tục hỏi.
A Phổ không có trực tiếp trả lời, chậm rãi đứng lên, phủi bụi trên người.
"Nếu có duyên phận, chúng ta nhất định còn sẽ gặp lại!"
Hắn liếc mắt nhìn Lâm Phong một cái, ý vị thâm trường đáp, sau đó bước sang một bên, nhặt khẩu súng trên mặt đất lên, đặt lên vai.
Lâm Phong nhìn cảnh này, chợt cảm thấy xấu hổ.
Trên người A Phổ dính đầy bùn đất bụi bặm do bị trói vứt xuống đất.
Khẩu súng kia, cũng là bị cướp đi ném sang một bên.
Từ đầu đến cuối, hắn không hề có chút ác ý gì.
Lại bị mình xem như người xâm nhập.
Lâm Phong cười khổ, cũng đứng lên, đi đến trước mặt A Phổ.
"A Phổ... Đại ca, cám ơn anhl"
Với nụ cười trên môi, Lâm Phong duỗi tay ra đưa tới trước mặt A Phổ, mím môi một mặt chân thành. A Phổ do dự một chút rồi nắm lấy tay Lâm Phong.
Lâm Phong cảm kích nhìn A Phổ, ngũ vị tạp trần.
Đây là đôi bàn tay gầy guộc thô ráp trải qua biết bao dãi dầu sương gió nhưng lại vô cùng ấm áp.
Hai người nhìn nhau, dường như không ai muốn buông tay ra rước.
Một lúc sau, A Phổ rút tay ra.
"Lâm Phong, tôi có thứ này muốn đưa cho cậu."
Vừa nói, hắn đút tay vào túi áo khoác, lấy ra một vật gì đó bọc trong vải trắng, đặt vào lòng bàn tay, đưa cho Lâm Phong.
Lâm Phong không hiểu nhìn A Phổ, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.