Nông Dân Làm Giàu Gà Trống Nuôi Con (Dịch Full)

Chương 433 - Chương 433: Khôi Phục Yên Tính

Chương 433: Khôi phục yên tính Chương 433: Khôi phục yên tínhChương 433: Khôi phục yên tính

Chỉ thấy vật phẩm tròn vo bọc ở bên trong vải trắng có kích thước bằng một chiếc bánh bao nhỏ nhưng lại được gói bên trong nên không thể nhận ra đây là cái gì.

"A Phổ, đây là cái gì?"

A Phổ không nói gì, đưa tay còn lại ra mở vải trắng ra.

Một khối ngọc thành màu đen sáng long lanh đập vào trong mắt Lâm Phong.

Khối ngọc thạch này trông có vẻ bình thường, hình dáng trông như đá cuội, nhưng lại đen nhánh vô cùng, như thể được nhuộm bằng mực, dưới ánh đèn lờ mờ, vẫn có thể tỏa sáng chói mắt.

"Khối ngọc thạch này... Là?"

Lâm Phong càng thêm không hiểu, nhìn chằm chằm vào mắt A Phổ.

Anh mơ hồ cảm thấy, khối ngọc thạch này nhất định không bình thường.

Ngọc thạch trong mắt A Phổ lóe ra ánh sáng, cũng lộ ra thêm đen nhánh.

"Trước tiên cậu cầm lấy khối ngọc thạch này đi đã."

Hắn nhìn Lâm Phong nhẹ gật đầu, ra hiệu cho anh tiếp nhận lấy khối đá.

Lâm Phong dường như bị thôi miên, nghe A Phổ nói xong, như thể bị quỷ thân xui khiến nhận vào trong tay, giữ ở trong lòng bàn tay.

Trong khoảnh khắc, một luồng hơi ấm từ lòng bàn tay truyền khắp toàn thân, làm người dễ chịu vô cùng, hoàn toàn không có chút cảm giác ớn lạnh nào.

"Cậu nhất định phải bảo tôn thứ này cho thật kỹ."

"Có lẽ một ngày nào đó, nó sẽ giúp ích rất nhiều cho cậu."

A Phổ không nhanh không chậm nói với Lâm Phong, sau đó lách người vén mở cửa màn, ra khỏi nhà bạt.

Lâm Phong lấy lại tinh thần, đuổi theo.

Trong đêm đen nhánh trên thảo nguyên, thân hình vạm vỡ tráng kiện của A Phổ càng lúc càng nhỏ, dần dần biến mất khỏi tầm mắt.

Không rõ là do sợ hãi hay là do không muốn rời xa A Phổ, trong lòng Lâm Phong lúc này ngũ vị tạp trần, hận không thể đi cùng với A Phổ, lang thang với hắn.

Tuy nhiên, tiếng cười của Khương Y Thanh và Thiến Thiến ở trong nhà bạt, đã khiến Lâm Phong rất nhanh lấy lại được tinh thần.

Anh vẫn còn có hai người yêu quý để chăm sóc và yêu thương.

Từ giờ trở đi, nhất định sẽ trân quý bọn họ gấp bội!

Lâm Phong âm thầm tự nhủ, siết chặt nắm đấm.

"Lâm Phong, anh mau lại đây!"

Ngay khi rèm cửa được mở ra, tiếng la của Khương Y Thanh ở bên trong truyên ra.

Lâm Phong trong lòng giật mình, vội vàng chạy đến bên giường, nắm lấy bàn tay Khương Y Thanh, đánh giá một lượt từ trên xuống dưới.

"Tiểu Thanh, Thiến Thiến, xảy ra chuyện gì vậy?"

Anh nhìn hai người, lo lắng hỏi.

Thiến Thiến ngồi ở trên giường, cười hì hì nhìn Lâm Phong.

'A, không có việc gì, xem anh bị hù kìa."

Khương Y Thanh che miệng, không nhịn được bật cười.

"Em không sao nữa rồi, muốn rời giường."

"Với cả, em và Thiến Thiến đói rồi."

Khương Y Thanh chớp mắt, nũng nịu nói. "Ưm, ba ba ơi, con và ma ma đói quát"

Thiến Thiến nhanh chóng tiếp lời, ngồi thẳng người, hai tay chống nạnh, giả vờ tức giận nhìn Lâm Phong, cũng phàn nàn theo.

"Khi nào chúng ta mới có thể ăn được cơm tối đây!"

Lâm Phong nhìn biểu tình của hai người, không khỏi bật cười,'Ha ha" phá lên cười.

"Hai vị công chúa, xin yên tâm chớ vội!"

"Tiểu nhân đi chuẩn bị ngự thiện ngay, rất nhanh sẽ có!"

Anh cúi người xuống lớn tiếng nói.

Vừa nói anh vừa học theo tư thế công công trong cung đình, cung cung kính kính cúi đầu chào hai người.

Nửa giờ sau, trên bàn bày đầy đĩa lớn đĩa nhỏ, mùi thức ăn phủ kín toàn bộ nhà bạt.

Khương Y Thanh và Thiến Thiến đã ngồi vào bàn ăn, nhìn chằm chằm vào món ăn trên bàn, bụng đói kêu vang, nuốt nước bọt.

Lâm Phong bưng cơm tới, để xuống trước mặt hai người họ.

"Hai vị công chúa mời dùng bữal"

Anh một mực cung kính ngồi xuống vị trí đối diện, mỉm cười nhìn hai người vừa cười vừa nói.

"Oa, thơm quái...'

Tây Tây trông thấy cơm, đưa mũi tới gần hít vào một hơi thật sâu, vẻ mặt đầy say mê.

"Ba ba, ba thật sự quá là thân thông quảng đại, tối nay có rau, có thịt, còn có cơm trắng thơm ngon ngào ngạt!" Nói xong, Thiến Thiến cầm đũa, gắp một miếng thịt lên.

Ngay khi Lâm Phong và Khương Y Thanh cho rằng cô bé sẽ háo hức bỏ ngay vào miệng thì đôi đũa của Thiến Thiến lại đột nhiên chuyển hướng, đặt vào trong bát của Khương Y Thanh.

"Ma ma, hôm nay ma ma bị ốm, cần phải bồi bổ cho tốt!"

"Ma ma mau ăn miếng thịt này vào để nhanh khỏi bệnh nhé!"

Thiến Thiến nhìn Khương Y Thanh, chớp chớp đôi mắt to.

Khương Y Thanh bị dáng vẻ chững chạc đàng hoàng của cô bé chọc cho nở nụ cười, vô cùng ấm áp.

"Cám ơn Thiến Thiến, ma ma nghe lời con!"

Nói rồi, Khương Y Thanh gắp miếng thịt Thiến Thiến đưa qua, bỏ vào trong miệng nghiêm túc nhai.

"Ưm! Miếng thịt này, ngon quá đi mất!"

Miếng thịt bên trong miệng Khương Y Thanh còn chưa có nuốt xuống, đã không nhịn được mà lớn tiếng khen ngợi.

Vừa nói, cô vừa giơ ngón tay cái lên với Lâm Phong, dùng sức gật gật đầu.

"Thật sao thật sao, con cũng muốn nếm thử!"

Thiến Thiến nghe xong, vội vàng gắp một miếng thịt khác lên bỏ vào trong miệng, ăn ngấu nghiến.

"A, ưm, ngon quát"

Nói rồi nhắm mắt lại hưởng thụ, nhai từng ngụm lớn.

Vừa nuốt xuống, Thiến Thiến lại để ý tới món khác trên bàn.

Rất nhanh, một bàn đồ ăn đã bị quét sạch, chỉ còn lại đáy bát.

Thiến Thiến vỗ vỗ bụng nhỏ, thỏa mãn nằm trên ghế, gác chân nhỏ lên. Lâm Phong nhìn đồng hồ, đã gần chín giờ tối.

Anh nhìn mọi thứ trước mắt, cảm thấy chuyện xảy ra ban ngày giống như một giấc mơ, lặng yên không một tiếng động xông vào, lại lặng yên không một tiếng động biến mất không thấy gì nữa.

Hết thảy tất cả đều khôi phục bình thường, trở nên tĩnh lặng.

Thậm chí Lâm Phong còn bắt đầu hoài nghỉ, rằng tất cả chỉ là ảo ảnh mà anh đã tưởng tượng ra, chứ về cơ bản chưa hề phát sinh.

Khương Y Thanh đứng dậy, chuẩn bị thu thập bát đũa, bị Lâm Phong giữ chặt.

"Tiểu Thanh, đừng nhúc nhích."

Lâm Phong dịu dàng nhìn Khương Y Thanh, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.

"Em và Thiến Thiến đi tắm với nhau đi, nơi này cứ để cho anh!"

Lúc nói anh còn cố ý nhíu lông mày, xấu xa nở nụ cười.

Mặt Khương Y Thanh đỏ lên, ngượng ngùng.

"Anh chuẩn bị sẵn nước rồi chứ?"

Cô mím môi xấu hổ hỏi thăm, ánh mắt lại nhìn trên mặt đất.

"Đương nhiên, em cũng không nhìn xem anh là ail"

Lâm Phong cúi người, đưa mặt qua, tiến sát tới gần Khương Y Thanh.

"Nước nóng và thùng tắm đã chuẩn bị xong, xin mời đi tắm, thay giặt quần áo!"

Nói xong anh lại nở nụ cười xấu xa, nhìn Khương Y Thanh thẹn thùng, hận không thể lập tức kéo cô vào lòng hung hăng hôn một cái.

Thì ra vừa rồi lúc bọn họ đang ăn uống, Lâm Phong đã sớm lách người tiến vào trong không gian, mang nước thanh tuyền và đồ vệ sinh cá nhân ra để tắm rửa.

Lúc này mọi thứ đã sớm ở trong phòng vệ sinh "Chờ lệnh.

"Mau đi đi, mau đi đi...' Anh đẩy tay Khương Y Thanh, nhẹ nhàng thúc giục.

Lúc này, sự chu đáo và dịu dàng của người đàn ông, kèm theo một chút kinh hỉ đã khiến trái tim lấp đầy cảm xúc, tâm động không ngừng.

"Vậy còn quần áo ướt của chúng ta làm sao."

"Quần áo lần trước em và Thiến Thiến thay, còn chưa có khô phải không?"

Cô hơi ngẩng đầu lên, ngượng ngùng liếc nhìn Lâm Phong, khuôn mặt nhỏ nhắn đã đỏ đến mức trông giống như trái táo chín.

"Haha, những bộ quần áo đó, thật ra đã phơi khô từ ngày hôm qua rồi."

Lâm Phong cười đắc ý đáp lại.

"Anh đã gấp gọn để ở bên giường."
Bình Luận (0)
Comment