Chương 434: Ba em nhắn tin đến
Chương 434: Ba em nhắn tin đếnChương 434: Ba em nhắn tin đến
Anh cố ý hạ thấp giọng, nhẹ nhàng ghé vào tai Khương Y Thanh thì thâm.
Khương Y Thanh gật đầu, trái tim đập "thình thịch" như có con nai nhỏ chạy loạn trong ngực, không thể ngăn lại được.
Người đàn ông trước mặt khiến cô cảm thấy hạnh phúc.
Có lẽ bất kỳ người phụ nữ nào cũng không thể cưỡng lại được!
Khương Y Thanh nhẹ nhàng rút bàn tay nhỏ nhắn của mình ra, cúi đầu đi tìm Thiến Thiến.
Nửa tiếng sau, Khương Y Thanh và Thiến Thiến tắm xong, nằm trên giường kể chuyện.
Lâm Phong thu dọn chén đĩa rồi đi ra ngoài lêu, châm cho mình một điếu thuốc.
Lúc này đã gân nửa đêm, những đám mây trắng đã hoàn toàn tan đi, bầu trời rải rác những vì sao, mặt trăng cũng đã ló dạng.
Lâm Phong rít một hơi thuốc, học theo dáng vẻ của mấy người lão luyện, nhả khói ra khỏi miệng rồi hít vào khí quản.
"Khụ khụ...' lại một cơn ho dữ dội.
Anh lắc đầu, sặc đến mức như sắp mất hết dưỡng khí.
"Reng reng reng...'
Nhạc chuông điện thoại di động vang lên, Lâm Phong giật mình.
Anh lấy điện thoại di động trong túi ra, nhấn nghe rồi áp vào tai.
"Alo, Lâm Phong, là tôi!"
Ở đầu bên kia điện thoại là giọng nói thô lỗ của Khúc Bố.
"A Phổ có quay trở lại nữa không?" Trước khi Lâm Phong kịp lên tiếng, ông ấy đã trực tiếp hỏi.
"À... không, không có, hai người đã về tới nhà rồi chưa?"
"Hôm nay may mà có chú và Trát Tây Thứ Nhân, cháu muốn đích thân cảm ơn hai người mới được!"
Lâm Phong không có thời gian suy nghĩ, thấy là Khúc Bố gọi điện đến, liền tỏ lòng cảm ơn.
Ban ngày ông ấy và Trát Tây Thứ Nhân thực sự đã phải chịu đựng rất nhiều để cứu Khương Y Thanh, và bảo vệ mình an toàn.
"Được rồi, chuyện của cậu chính là chuyện của tôi, cậu đừng khách sáo như thết"
Khúc Bố ngắt lời Lâm Phong.
"Tôi hỏi cậu, thằng nhóc A Phổ có quay trở lại quấy rây cậu không?”
Ông ấy lo lắng hỏi, lặp lại câu hỏi vừa hỏi lúc nấy."
Bấy giờ Lâm Phong mới nhận ra mục đích Khúc Bố gọi điện cho anh.
"ồ, không có, không có, cậu ấy không có quay trở lại nữa."
"Đúng rồi, chú... làm thế nào chú biết A Phổ đã rời đi rồi?"
Anh cảm thấy có gì đó không đúng, nghi ngờ hỏi.
"Chúng tôi luôn ở bên ngoài lều nhìn A Phổ rời đi, sau đó chúng tôi mới yên tâm về nhà!"
Khúc Bố đầu bên kia điện thoại giải thích.
"Không quay trở lại thì tốt rồi, thằng nhóc đó thật sự khó đối phó!"
Ông ấy dường như thở phào nhẹ nhõm, nhưng giọng điệu vẫn thể hiện sự sợ hãi A Phổ.
Lâm Phong nghe nói thế, trâm mặc mấy giây, không biết nên trả lời vấn đề như thế nào.
Sự nhiệt tình và ngay thẳng của Khúc Bố và Trát Tây Thứ Nhân khiến anh ấy ngày càng cảm thấy mắc nợ họ.
Loại nợ nần này khiến anh cảm thấy bất an hơn bao giờ hết.
"Khúc Bố, thật sự... cảm ơn chú."
Lâm Phong gần như nghẹn ngào, anh thực sự không biết nên dùng từ ngữ nào để bày tỏ lòng biết ơn của mình với Khúc Bố ở đầu bên kia của điện thoại.
"Ha ha, Lâm Phong, cậu không sao đấy chứ!"
Khúc Bố dường như nghe thấy sự áy náy và bất an của Lâm Phong, ông ấy cười lớn, giống như là cố ý cười vậy.
"Mấy chuyện này không đáng nói chút nào đối với người Tây Tạng chúng tôi."
"Với lại tôi bảo vệ cậu, không phải là vì cậu!"
Ông ấy bỗng nhiên thay đổi chủ đề, thôi không cười nữa.
Không phải là vì mình ư?
Từ khi nào mà lão Khúc Bố này học được cách đánh vòng vo vậy?
Lâm Phong bối rối, thâm cười khổ.
"Khúc Bố, chú còn muốn trở thành anh hùng vô danh nữa à?"
Anh trêu đùa hỏi lại, không biết Khúc Bố làm ra vẻ thần bí là có ý đồ gì.
"Lâm Phong này, cậu vẫn chưa quên thỏa thuận của chúng ta phải không?"
Lúc này Khúc Bố trịnh trọng bổ sung, tựa như là cố ý nghiêm túc.
Lâm Phong chợt hiểu ra, anh võ võ trán.
"Tất nhiên là cháu không quên."
"Đã thỏa thuận với chú rồi thì cháu nhất định sẽ thực hiện!" Trong lời nói của Khúc Bố có hàm ý khác, hóa ra là đang nhắc nhở mình có thỏa thuận với ông ấy.
Lâm Phong trả lời khẳng định mà không hề suy nghĩ.
Anh đã hoãn lại cam kết với Ninh Huy Đường nửa tháng, Diệp Quảng Sinh cũng đã đồng ý.
Lý do tại sao anh muốn ở lại Tây Tạng thêm mười lăm ngày là vì hai việc.
Việc đầu tiên là tìm hiểu việc trông trọt Đông Trùng Hạ Thảo nhân tạo.
Việc thứ hai là nhân giống rau có năng suất cao cho người dân Tây Tạng.
Hai việc này đã khắc sâu trong lòng Lâm Phong, giống như hai hạt giống đã được gieo trồng, chờ bén rễ và nảy mầm.
"Ha ha, Lâm Phong, tôi đúng là không nhìn lâm cậu!"
Khúc Bố cười vui vẻ như vừa nhận được tin vui gì lớn vậy.
Mong muốn của người dân Tây Tạng đối với rau quả đã là một nỗi đau trong họ suốt thời gian dài.
Ông ấy tưởng Lâm Phong rằng sau khi trải qua chuyện không thể tin được ngày hôm nay, sẽ lập tức rời khỏi "vùng đất thị phi" này trở về Thượng Hải.
Nên khi ông ấy xác nhận lại rằng Lâm Phong sẽ ở lại giúp đỡ người Tây Tạng gieo trông hạt giống rau, ông ấy đã không thể kìm nén được niềm vui trong lòng nữa.
"Lâm Phong, thật ra người phải cảm ơn cậu nên là tôi mới đúng!"
Lâm Phong chưa kịp lên tiếng thì ông ấy đã phấn khởi bổ sung.
Qua điện thoại Lâm Phong có thể cảm nhận được Khúc Bố vui mừng, lúc này anh càng tin chắc vào quyết định của mình là chính xác.
"Khúc Bố, sau khi thu xếp ổn thỏa, cháu sẽ đến tìm chút" Anh trấn an Khúc Bố.
"Được được... tôi chờ cậu."
Khúc Bố gần như hưng phấn đến mức nói không mạch lạc nên nhanh chóng đồng ý, như sợ Lâm Phong sẽ hối hận.
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Phong rít một hơi thuốc thật sâu.
Anh tựa như đã thích nghỉ với vị đắng của thuốc lá, giống như anh đã thích nghỉ với vị đắng mà anh ấy vừa trải qua ở Tây Tạng.
Sau khi thở ra một làn khói, sự căng thẳng và áp lực không thể giải thích được lại dâng lên.
Thời hạn thực hiên cam kết với Diệp Quảng Sinh đã trôi qua hai ngày.
Còn mười ba ngày nữa là đến lúc quay trở lại Thượng Hải.
Mười ba ngày không dài cũng không ngắn, nhưng thời gian càng ngắn, đối với bản thân anh càng bất lợi.
Anh ta ném tàn thuốc trên tay đi và dùng chân dẫm mạnh lên nó.
Bên trong lều Thiến Thiến đã ngủ rồi, tiếng ngáy rất trầm.
Khương Y Thanh đã thức dậy, đang nhìn thứ gì đó trong tay...
"Lâm Phong, những tấm vé này đã..."
hìn thấy Lâm Phong đi vào, cô quay người nhìn Lâm Phong, cầm trên tay tấm vé mua mấy ngày trước, vẻ mặt không vui.
"À, em đang nói mấy tấm vé máy bay trở về Thượng Hải."
Lâm Phong nhìn thấy Khương Y Thanh uể oải, anh vội đi tới, nhìn cô, nhẹ nhàng an ủi cô.
"Nếu mấy tấm vé đó hết hạn rồi thì thôi, anh có thể mua lại vé khác."
"Chỉ cần ba chúng ta ở bên nhau thật tốt, chính là điều quan trọng hơn bất cứ điều gì khác."
Khương Y Thanh gật gật đầu, mím môi nhìn Lâm Phong, như muốn nói điều gì đó nhưng lại nuốt xuống.
"Tiểu Thanh, em đang lo lắng chuyện gì thế?"
Lâm Phong nhẹ nhàng nắm tay Khương Y Thanh, anh nhận ra cô có gì đó là lạ.
"Hay là em muốn gấp trở về Thượng Hải?"
Anh quan tâm nhìn vào mắt Khương Y Thanh, ngập ngừng hỏi.
Khương Y Thanh thở dài, chậm rãi cúi đầu, sắc mặt có vẻ hơi khó coi.
"Ba em, vừa với gửi tin nhắn cho em..."