Chương 439: Rau củ
Chương 439: Rau củChương 439: Rau củ
Lâm Phong cầm lấy một cây lớn nhất, để ở trên tay cẩn thận quan sát.
Chỉ thấy cây đông trùng hạ thảo này to cỡ ngón tay trỏ của người lớn, toàn thân màu kim hoàng, nửa thân trên rõ ràng là một cái cành khô khô đét, nửa thân dưới lại giống như một ấu trùng sâu lông.
Đại hội đông trùng hạ thảo lần trước, số đông trùng hạ thảo mà Khúc Bố có được nhờ giành chức quán quân, cũng không to hơn bao nhiêu so với những cây được phơi nắng ngày hôm nay.
"Được rồi, bận rộn cả buổi rồi, mọi người nghỉ ngơi một chút đi!"
Khúc Bố sờ sờ râu mép, thoả mãn cười cười.
"Trát Tây Thứ Nhân, con đi lấy Chang ra, chúng ta giải khát một chút!"
Nói xong lão kéo cánh tay của Lâm Phong, ngồi xuống bóng mát bên ngoài nhà bạt.
"Dạ biết, ba bai"
Trát Tây Thứ Nhân cứ như đạt được ngợi khen, như một làn khói chạy vào nhà bạt.
Cái gì? Chang giải khát?
Lâm Phong cảm thấy cứ như đầu đột nhiên to hơn gấp đôi, nuốt một ngụm nước bọt.
Không đợi anh phản ứng kịp, anh đã bị kéo lên một tấm khối vải thô xếp thành thảm, ngồi xếp bằng bên cạnh Khúc Bố.
"Lâm Phong, tôi có chuyện muốn hỏi cậu!"
Khúc Bố trông tâm trạng không tệ, rất hứng thú nhìn Lâm Phong.
"Nào nào, uống rượu trước!" Không đợi Lâm Phong mở miệng, Trát Tây Thứ Nhân đặt một bình Chang ở trên thảm, cũng ngồi xuống.
Dứt lời y bày ra mấy cái chén, trước mặt mỗi người một chén.
Nắp bình còn chưa mở ra, mùi rượu thơm đã toả khắp bốn phía, chui ngay vào lỗ mũi của Lâm Phong.
Lâm Phong hít hít mạnh, gương mặt hưởng thụ.
Mặc dù không nghiện rượu, nhưng lúc này anh dường như cũng không ngăn được cơn thèm rượu.
"Nào, Lâm Phong, uống thử đi!"
Khúc Bố đã rót rượu, bưng lên đưa đến trước mặt Lâm Phong.
Lâm Phong biết đôi chút về văn hóa uống rượu của dân tộc Tạng, cười tiếp nhận chén rượu.
"Nào, Khúc Bố, Trát Tây Thứ Nhân, chúng ta uống!"
Anh không nói hai lời, ngẩng cổ uống một hơi cạn sạch.
Một vị đắng dâng lên trong cổ họng, sau đó là một vị ngọt ngào dâng lên, khiến người ta muốn dừng mà không được.
Lâm Phong lau mép, úp chén không xuống dưới, ý bảo đã uống cạn.
"Ha ha, sảng khoái!"
Khúc Bố vui vẻ, cũng uống một ngụm, thỏa mãn chép chép miệng.
"Khúc Bố, bác có chuyện gì cứ hỏi cháu."
Lâm Phong đi thẳng vào vấn đề.
Thừa dịp giờ còn táo tỉnh, chính là thời điểm trò chuyện chút chính sự.
Khúc Bố lại rót cho Lâm Phong một chén rượu, không trực tiếp trả lời, mà là nói với Trát Tây Thứ Nhân. "Trát Tây Thứ Nhân, con đi đem rau quả mà sáng sớm bố mua được tới đây."
Ông không nhanh không chậm nói, thần thần bí bí.
"Rau quả? Ba ba, rau quả này vừa nhỏ lại khô, không thể làm đồ nhắm rượu."
Trát Tây Thứ Nhân khó hiểu, chuẩn bị đứng dậy lại lộ vẻ do dự.
"Con đừng hỏi nhiều, nhanh đi lấy."
Khúc Bố không giải thích, chỉ giục.
Chỉ chốc lát sau, một đống rau quả được bỏ vào trên thảm.
Khúc Bố cứ như lấy ra trân tàng bảo bối gì đó, mang rau quả trong giỏ từng cái đặt tới trước mặt của Lâm Phong.
"Đây là củ cải Tây Tạng. Nó rất giống với rễ rau mùi địa phương của chúng tôi. Hương vị tương tự. Nó có tác dụng thuận khí...'
"Đây là khoai tây Tây Tạng. Nó là thực phẩm chủ yếu của chúng tôi. Nó quý như gạo...
Cây cải củ cùng khoai tây thực sự quá phổ biến tại nội lục, nhưng hai thứ mà Khúc Bố lấy ra này, quả thật rất nhỏ!
"Đợi đã, Khúc Bố đại ca, bác tìm thấy những thứ này ở đâu... khoai tây cùng cây cải củ siêu nhỏ..."
Không đợi Khúc Bố giới thiệu xong, Lâm Phong bèn ngừng ông lại.
"Ha ha, Lâm Phong, tôi mất rất nhiều công sức mới tìm được đấy!"
Khúc Bố đột nhiên mở miệng phá lên cười, cười khổ lắc đầu.
"Những bảo bối này, đều là trời còn chưa sáng, tôi phải đi đến chợ rau ở trấn trên tranh giành!"
Cái gì? Mua rau quả còn phải tranh giành?
Hơn nữa trời còn chưa sáng đã phải đi, mới giành được rau quả này? Lâm Phong tưởng rằng mình nghe lầm.
"Đại ca Khúc Bố, bác thật biết nói đùa."
Nói xong anh cầm một cây cây cải củ siêu nhỏ để ở trong tay nhìn.
Cây cải củ này, có hình tròn, màu đỏ tươi, trông khá đẹp mắt nhưng lại rất nhỏ, không lớn hơn quả trứng vịt bao nhiêu.
"Lâm Phong, cậu thử đi."
Khúc Bố nhếch miệng lên, đột nhiên đề nghị.
Lâm Phong nhìn Khúc Bố, lại nhìn cây cải củ trong tay, thật sự là không hứng thú nổi.
Anh để lên lỗ mũi ngửi ngửi, mùi cay gay mũi của cây cải củ chui thẳng vào mũi.
Ngửi thì không có vấn đề gì.
Lâm Phong suy nghĩ một chút, lại đi cắn một miếng.
Cay, trong nháy mắt vị cay mãnh liệt lan khắp đầu lưỡi, tản ra ở trong cổ họng.
"Khúc Bố, cây cải củ này, chắc phải cay nhiều bằng Chang !"
Lâm Phong mở miệng hít sâu mấy hơi, nhai mấy ngụm liên nhanh chóng nuốt vào bụng, khóe miệng gần như cong lên vì độ cay.
Khúc Bố cùng Trát Tây Thứ Nhân nhìn vẻ mặt của anh, bị chọc cho phá lên cười "Ha ha'.
"Lâm Phong, cây cải củ siêu nhỏ này, chính là bảo bối của người dân Tạng chúng tôi, muốn ăn phải tranh giành!"
Trát Tây Thứ Nhân võ vỗ bả vai của Lâm Phong, cười nói, vẻ mặt khẳng định.
Lúc này Lâm Phong không hoài nghi nữa, thì ra này cây cải củ siêu nhỏ này lại khó nuốt như vậy, là khởi nguồn rau quả hiếm có của vùng đất Tây Tạng. Anh nhìn sang Trát Tây Thứ Nhân, cũng gật đầu.
"Lâm Phong, Tây Tạng chúng tôi khí hậu khô hạn, địa hình cao hơn mặt nước biển nên rau chúng tôi trông cũng không lớn."
Khúc Bố cũng không định thừa nước đục thả câu, cầm một củ khoai tây, bỏ vào trên tay của Lâm Phong.
"Cỡ như củ khoai tây siêu nhỏ này, ở chợ rau chúng tôi, cũng có thể là coi là lớn rồi."
"Hơn nữa, muốn mua được còn phải dậy sớm mới được."
Ông tiếp tục nói bổ sung, bất đắc dĩ lắc đầu.
Lâm Phong nhận lấy, kinh ngạc nói không ra lời.
Đừng nói là khoai tây, tại nội lục, có lẽ một quả trứng gà cũng chưa chắc nhỏ hơn so với khoai tây trên tay.
Khúc Bố thấy anh vô cùng kinh ngạc, từ trong giỏ lấy ra một củ khoải tay, cũng bỏ vào trước mặt của Lâm Phong.
"Lâm Phong, cậu đoán xem, đây là rau quả gì?"
Lúc này Khúc Bố cố ý chơi đùa, nhòm Lâm Phong hỏi.
Lâm Phong cầm lên, để sát vào nhìn cho kỹ.
Chỉ nhìn thấy hơn chục chiếc lá rau héo úa, vàng khè treo trên một củ rau héo úa, như thể đã phơi nắng mấy ngày và không hề có chút hơi ẩm nào.
Toàn bộ thứ này không nặng bằng một bàn tay và chỉ dài bằng một nửa chiếc đũa.
"Đây, không lẽ là rau chân vịt sao..."
Lâm Phong thực sự không đoán ra được, đành phải đưa ra đáp án mà anh cho là gân đúng nhất. "Ha ha..."
Khúc Bố cùng Trát Tây Thứ Nhân cũng không kìm chế được nữa, cười to, khuôn mặt đều sắp nghẹn đỏ.
"Ở khu Tây Tạng chúng tôi, cũng không có rau chân vịt lớn như vậy!"
Khúc Bố lắc đầu, thu lại nụ cười.
"Thứ mà cậu cầm trên tay, chính là rau cải trắng của địa phương chúng tôi."
Ông nói thẳng ra đáp án, hơn nữa thời điểm nói ra cái chữ "Lớn", cố ý tăng âm thanh, kéo dài câu nói.
Lâm Phong kinh ngạc há to miệng, nội tâm phức tạp.
Thấy Khúc Bố cùng Trát Tây Thứ Nhân cười, đột nhiên anh cảm thấy có chút không thoải mái.