Nông Dân Làm Giàu Gà Trống Nuôi Con (Dịch Full)

Chương 440 - Chương 440: Lấy Được Hạt Giống Cải

Chương 440: Lấy được hạt giống cải Chương 440: Lấy được hạt giống cảiChương 440: Lấy được hạt giống cải

Lần trước lúc ăn cơm, Lâm Phong từng nghe Trát Tây Thứ Nhân phàn nàn rằng đạt được quyên tự do trồng rau ở Tây Tạng, chính là mộng tưởng từ nhỏ của bọn họ.

Lúc đó mọi người cũng chỉ cười cho qua, cho rằng đang nói đùa.

Chuyện này tại nội lục, là một nguyện vọng rất dễ dàng thực hiện.

Nhưng khi thực sự nhìn thấy rau Khúc Bố mua về, Lâm Phong mới thực sự nhận ra sự cay đắng và bất lực trong đó.

Nếu năng suất và kích thước rau ở Tây Tạng thực sự giống như những gì đã nhìn thấy hiện nay, thì e rằng dân Tây Tạng cần rất nhiều thời gian mới có thể thực hiện rau dưa tự do nha !

"Khúc Bố, ba loại rau quả mà bác mua, đều còn tươi à !?"

Lâm Phong thả cải trắng trong tay xuống, vừa chỉ chỉ cây cải củ cùng khoai tây để siêu nhỏ trên thảm.

Khúc Bố gật đầu, làm tư thế buông xuôi.

"Không sai, đây là rau quả tươi nhất mà sáng sớm hôm nay tôi có thể mua được."

"Tốt lắm! Bác đưa những rau quả này cho em cả đi!"

Lâm Phong vỗ vỗ bắp đùi, đột nhiên ngồi thẳng người, lòng tràn đầy vui mừng, lớn tiếng nói.

Khúc Bố cùng Trát Tây Thứ Nhân hoảng hốt, khó hiểu nhìn anh.

"Cậu muốn số rau quả này để làm gì?"

Khúc Bố thật sự là không hiểu, lông mi nhướng lên vẻ mặt vô cùng nghi hoặc rồi hỏi. "Bác cứ đưa em là được, em cần chúng ngay!"

Lâm Phong cố ý để mọi người hồi hộp, nháy mắt một cái, vẻ mặt thần bí.

"Khúc Bố, bác còn nhớ... giao dịch của chúng ta không?"

Anh cố ý dừng một chút, nhìn Khúc Bố nhắc nhở một câu.

"A... huynh đệ tốt của tôi, cậu muốn dùng những rau quả này, trông ra hạt giống rau quả mới sao?"

Khúc Bố chợt tỉnh ngộ, há to miệng nở nụ cười.

Dứt lời, ông bưng lên chén rượu trong tay, làm tư thế mời rượu, thái độ khiêm tốn.

"Nào, Lâm Phong, tôi tin tưởng cậu nhất định sẽ không để cho tôi thất vọng!"

Không đợi Lâm Phong tiếp lời, ông nói ra câu này, cứ như rất sợ Lâm Phong sẽ đổi ý vậy.

Nói xong, ông bèn uống một hơi cạn sạch chén rượu, mặt không đổi sắc, tươi cười nhìn Lâm Phong.

"Ha ha, Khúc Bố, bác cứ chờ tin tức tốt của em đi II"

"Có mấy loại rau quả này, em có thể trông ra trồng được hạt giống to, năng suất caol"

Vẻ mặt của Lâm Phong đầy chắc chắn, lòng tràn đầy tự tin đáp ứng, coi như là cho Khúc Bố uống thuốc an thần.

Nói xong, anh cầm lấy ly rượu trước mặt, uống một hơi hết sạch.

So sánh với chén thứ nhất vừa nãy, thời điểm Lâm Phong uống xong chén thứ hai, dường như Chang không còn chút vị đắng nào, chỉ còn lại vị ngọt.

Chẳng lẽ là công lao của cải củ siêu nhỏ vừa rồi?

Khúc Bố vừa rồi đã nói, cải củ siêu nhỏ có công hiệu thần kỳ thuận khí, lẽ nào trừ cái đó ra, còn có diệu dụng giải rượu?

Lâm Phong vui mừng trong lòng, không dám nghĩ uống tiếp nữa.

Rau quả Tây Tạng nhất định có khác biệt rất lớn với loại rau ở nội lục, tại nơi cao, rau quả mọc từ nơi cao, lạnh lẽo như vậy, có công dụng thần kỳ gì, tuyệt không quá đáng.

Anh trồng rau dưa hoa quả mấy ngày nay tới giờ, biết rõ có nhu cầu thì có thị trường, có thị trường thì có lợi nhuận lớn.

Vì nhu cầu về rau ở Tây Tạng rất lớn, ngoại trừ no bụng còn có thể có những công hiệu đặc biệt khác, chờ sau khi mình thuận lợi bồi dưỡng ra giống cao sản, chẳng phải là sẽ lưu danh bất hủ?

Nghĩ vậy, khóe miệng của Lâm Phong chậm rãi giơ lên, anh thiếu chút nữa bật cười.

"Nè, Lâm Phong, anh không sao chứ?”

Trát Tây Thứ Nhân vẫy vẫy tay ở trước mặt của Lâm Phong, còn tưởng rằng anh bị quỷ ám.

"À... không sao tôi không sao..."

Lâm Phong giật mình, lấy lại bình tĩnh.

"Tôi đang suy nghĩ vê chuyện trồng ra hạt giống!"

Anh lấy mu bàn tay dụi mắt, ngại nói, nỗ lực khiến mình bình tĩnh lại.

Trát Tây Thứ Nhân không để ý đến anh, cũng bưng lên chén rượu trong tay.

"Ở Tây Tạng chúng tôi, mời rượu cũng phải kính ba chén!"

"Cho nên một chén này, tôi mời cậu!"

Dứt lời, y cũng rót đầy rượu cho Lâm Phong, với nụ cười thành thật trên khuôn mặt, trẻ trung và chân thành. Lâm Phong nhìn gương mặt này, cảm thấy thân thiết chưa từng có.

Hai người đàn ông trước mắt này, thật sự là khiến cho anh không có cách nào không thích.

"Được, Trát Tây Thứ Nhân, chúng ta lại uống một chén!"

Lâm Phong bưng chén rượu lên, không hề nghĩ ngợi, đổ vào miệng.

Nếu như hai chén rượu trước đó là món ăn khai vị, uống thứ ba chén rượu mới chính thức làm cho anh cảm nhận được độ cay độc cùng kích thích của Chang, cũng khiến cho anh cảm thấy hơi say say.

Sau khi uống rượu xong, Lâm Phong gắng gượng đứng lên, gương mặt cũng hơi đỏ hồng.

Anh nhìn đồng hồ, đã 10 giờ sáng rồi.

"Khúc Bố, Trát Tây Thứ Nhân, tôi phải đi làm việc trước, trở về nhà bạt làm chút công tác chuẩn bị."

Lâm Phong gật đầu, khuôn mặt tự tin.

Điều này làm cho Khúc Bố càng tăng thêm lòng tin, trong lòng cũng càng thêm vui vẻ.

"Được rồi được rồi, Lâm Phong, tôi sẽ không giữ cậu."

"Trát Tây Thứ Nhân, con tiễn Lâm Phong cùng bọn nhỏ, cần phải đưa bọn nhỏ an toàn trở về."

Ông hướng về phía Trát Tây Thứ Nhân chỉ thị, cũng đứng lên.

Trát Tây Thứ Nhân hiểu ý, đứng lên đi tìm Thiến Thiến cùng Khương Y Thanh.

"Được rồi, Lâm Phong cậu chờ một chút!"

Lâm Phong mới vừa nhấc chân, Khúc Bố kêu anh lại, nói xong bèn đi vào trong nhà bạt. Chỉ chốc lát sau, ông mang một bao thức ăn bỏ vào trên tay của Lâm Phong.

"Lâm Phong, những thịt cùng đồ ăn này cậu cầm trước, không đủ tôi đưa thêm nữal"

Khúc Bố thành thật nhìn Lâm Phong, vỗ vai anh một cái, đầy thâm ý.

Lâm Phong đột nhiên cảm giác sứ mệnh cùng nghĩa vụ trên vai càng nặng nề hơn.

Sau khi nói vài câu từ giã, anh cùng Thiến Thiến mấy người trở về nhà bạt.

Đã gần tới trưa, Lâm Phong không để lỡ thời gian, lấy mấy loại rau quả lấy từ nhà Khúc Bố ra, chia đều ở trên mặt đất.

"Thiến Thiến, nhanh đi lấy gọt trái cây của nhà chúng ta dao ra đây!"

Anh hướng về phía Thiến Thiến đang ở trên ghế nằm nghỉ ngơi nói.

Thiến Thiến hình như do buổi sáng chơi mệt, đang ngủ gật ở trên ghế nằm, thoải mái run đùi.

Nghe Lâm Phong gọi mình, cô nhóc giật mình ngồi dậy.

"Ba ơi sao vậy, cần dao gọt trái cây làm chỉ ạ?"

Cô tưởng sắp cắt trái cây, lập tức háo hức, mong đợi nhìn Lâm Phong.

"À... không phải cắt trái cây, là cắt rau củ."

Lâm Phong bị chọc cho bật cười, giả vờ thần bí đáp.

"Dạ, con đi tìm ngay đây!"

Thiến Thiến bị dấy lên lòng hiếu kỳ, từ trong ghế nằm nhảy dựng lên, chạy về hướng phòng bếp.

Chỉ chốc lát sau, một con dao gọt trái cây sáng loá được đưa vào tay của Lâm Phong.

"Ba ba, những cải củ khoai tây này, là để buổi trưa ăn sao?" Thiến Thiến nuốt một ngụm nước bọt, trong mắt dường như thấy được món khoai tây nghiền nấu chín và thịt củ cải nướng nấu chín.

"Chúng ta làm món khoai tây chiên được không ba ba !2”

Cô nhóc lẩm bẩm nói, nói xong liếm liếm đầu lưỡi.

Lâm Phong vừa nãy định vung dao cắt khoai tây cùng cải củ, xoay người lại nhìn Thiến Thiến, gương mặt không nỡ.

Sau khi tới Tây Tạng, mỗi ngày ngoại trừ thịt dê bò, chính là cải trắng trong không gian, mấy người cũng chưa bao giờ đi chợ hay mua ăn gì khác.

Cho dù là ăn món lẩu rất ngon, người bình thường ăn liên tục vài ngày cũng sẽ ngán, huống hồ là Thiến Thiến tham ăn.
Bình Luận (0)
Comment