Chương 441: Trông khoai tây
Chương 441: Trông khoai tâyChương 441: Trông khoai tây
Thảo nào mắt Thiến Thiến lại tỏa sáng khi nhìn thấy khoai tây và củ cải trước mặt này.
Lâm Phong tự trách bản thân một trận, vươn tay xoa đầu nhỏ của Thiến Thiến.
"Thiến Thiến muốn ăn khoai tây à?"
"Những củ khoai tây này ba ba dùng để làm giống, gieo trồng trong đất."
Anh thấp giọng giải thích cho Thiến Thiến nghe, gật nhẹ đầu như thể đang trưng cầu sự đồng ý của Thiến Thiến.
"Oa, thì ra ba ba muốn trồng khoai tây với củ cải!"
Thiến Thiến đột nhiên cảm thấy hưng phấn hơn cả chuyện được ăn khoai tây, võ tay nở nụ cười.
"Thì ra ngoài trông dâu tây, ba ba còn có thể trông được cả khoai tây nữa!"
Vừa nói, Thiến Thiến vừa giơ ngón tay cái lên với Lâm Phong, trông y hệt như một bà cụ non.
Lâm Phong dở khóc dở cười, bị Thiến Thiến chọc cười, vuốt mũi Thiến Thiến một cái.
"Con quên ba ba là nông dân làm ruộng rồi ư, đương nhiên cái gì cũng trông rồi."
Anh ngẩng đầu lên, làm mặt quỷ với Thiến Thiến.
"Được rồi, Thiến Thiến, ba muốn con giúp ba một tay, cùng đi trông khoai tây nào"
"Thật vậy sao ba? Ba ơi con có thể hỗ trợ được gì ạ?"
Thiến Thiến lập tức cảm thấy hứng thú, vội vàng lớn tiếng hỏi. "Ba muốn nhờ con và mẹ vào trong nhà bếp lấy tro ra hộ ba."
Lâm Phong tỏ vẻ thần bí chỉ về phía bếp lò.
"Tro bếp ở trong lò lửa ấy ạ ?"
Thiến Thiến theo phương hướng mà Lâm Phong chỉ, nhìn về phía lò lửa, nhẹ gật đầu,A" một câu, dường như hiểu ra điều gì đó.
"Ma ma ơi, ba ba muốn con và ma ma đi lấy tro bếp!"
Cô bé đột nhiên nhảy dựng lên, giống như một chú thỏ con, chạy đi tìm Khương Y Thanh.
Lâm Phong cười lắc đầu, cầm dao gọt trái cây lên, cắt khoai tây mang từ nhà Khúc Bố về, thành từng miếng nhỏ, mỗi miếng ước chừng cỡ ngón tay cái.
Thiến Thiến và Khương Y Thanh cầm chậu nhỏ đựng đầy tro bếp đi về phía Lâm Phong.
"Ba ơi, ba nhìn này, là tro bếp mà ba cần này..."
Thiến Thiến học theo người lớn, đặt chậu nhỏ xuống đất, ngồi xổm.
Lâm Phong quay đầu, bị dáng vẻ của hai người chọc cho phá lên cười.
"Ha ha, hai con mèo mướp của nhà ai thế này?!"
Anh nhìn Thiến Thiến bụi dính đầy đầu, rồi lại quay sang nhìn Khương Y Thanh cả mặt ngơ ngác đáng yêu, không khỏi bật cười.
Lâm Phong thật vất vả mới đình chỉ được nụ cười, suýt chút nữa bị nội thương.
"Hừm, ba ba còn không biết xấu hổ mà cười..."
Thiến Thiến quệt miệng, tức giận nhỏ giọng lầm bầm, xoay người sang chỗ khác không thèm nhìn Lâm Phong nữa, giả bộ tức giận.
"Đúng thế, đúng thế, hai bọn em khó khăn lắm mới lấy ra được thứ này đấy, anh có biết khó khăn thế nào không?” Khương Y Thanh ở phía sau cũng lên tiếng nói đỡ, trợn mắt nhìn Lâm Phong.
Nói xong, cô cũng phối hợp ngồi xổm trước đống khoai tây đã được cắt gọn gàng, một mặt hiếu kì.
"Ừm, là lỗi của anh, lẽ ra anh không nên cười!"
Lúc này Lâm Phong đã dừng cười hẳn, thành khẩn nói lời xin lỗi với Khương Y Thanh và Thiến Thiến.
"Hai vị công chúa, hai người có muốn biết khoai tây được trồng dưới đất như thế nào không?"
Thấy hai người có vẻ rất hứng thú, Lâm Phong lập tức chuyển hướng chủ đề, chỉ vào đống khoai tây đã cắt gọn.
"Muốn biết, muốn biết ạ!"
Thiến Thiến nghe thấy vậy lập tức xoay người lại, chạy tới bên cạnh Khương Y Thanh, hết sức tò mò.
"Khụ khụ...'
Lâm Phong cố ý hắng giọng một cái, giả bộ ra vẻ rất có kiến thức.
"Muốn trồng khoai tây, đầu tiên phải cắt khoai tây ra thành từng miếng nhỏ."
Anh cố ý dừng một chút, nhìn khuôn mặt chăm chú lắng nghe của Thiến Thiến và Khương Y Thanh.
"Sau đó, cho khoai tây đã cắt vào bên trong tro than."
"Sau đó thì sao sau đó thì sao!"
Thiến Thiến không kịp chờ đợi, nôn nóng hỏi.
"Chúng ta đã lấy được tro bếp, sau khi cho khoai tây đã cắt vào trong tro bếp xong, thì làm gì tiếp theo ạ?"
Thiến Thiến chớp chớp mắt, như thể đã trông thấy được cảnh khoai tây nảy mầm.
Nói rồi, lập tức ném từng miếng khoai tây đã cắt vào trong chậu nhỏ.
"Tiếp theo đó là, trông những miếng khoai tây đã cắt này trong đất là xong rồi."
Lâm Phong không nhanh không chậm nói.
"Hả, chỉ đơn giản như vậy thôi ạ?"
Thiến Thiến và Khương Y Thanh cứ ngỡ bản thân đã nghe lầm, đều trợn tròn mắt nhìn về phía Lâm Phong.
"Làm vậy sẽ mọc ra được em bé khoai tây ạ?"
Thiến Thiến ngước mặt lên, gãi gãi cái ót, hoang mang tột độ.
"Ha ha, chỉ đơn giản như thế thôi!"
Lâm Phong nhéo mũi nhỏ của Thiến Thiến một cái, một mặt khẳng định, xem ra không giống như đang nói đùa một chút nào.
Thiến Thiến cái hiểu cái không nhẹ gật đầu.
"Vậy củ cải và rau cải trắng này thì trông thế nào ạ?"
"Ba ba cũng sẽ trồng bọn chúng xuống dưới đất ư?"
Thiến Thiến quay người chỉ vào chỗ củ cải và rau cải trắng trên mặt đất, không ngừng hỏi.
"Thiến Thiến nhà mình thông minh quái"
Lâm Phong giơ ngón tay cái lên, tán thưởng Thiến Thiến.
"Tuy nhiên hiện tại ba ba phải nhanh chóng trồng bọn nó xuống đất, nếu không chúng sẽ chết khát mất."
"Vậy con có thể đi trông cùng với ba ba được không ạ?"
Thiến Thiến ôm má, giả bộ đáng thương, khát khao mong mỏi nhìn về phía Lâm Phong. "Cái này... Không được, ba phải trồng bọn nó ở chỗ xa, có thế chúng mới có thể tiếp xúc được ánh mặt trời, nhanh chóng phát triển được!"
Lâm Phong suy nghĩ, tìm lý do lừa Thiến Thiến.
"Vậy thôi ạ.'
Thiến Thiến ủ rũ, nhếch miệng, một mặt không vui.
"Được rồi, được rồi, chúng ta không nên quấy rầy ba ba nữa!"
Khương Y Thanh nhìn ra được sự thất vọng trên khuôn mặt của Thiến Thiến, vội vàng giải vây giúp cho Lâm Phong.
"Ma ma dẫn con đi rửa sạch khuôn mặt xinh xắn đáng yêu này rồi chờ ba ba quay trở lại có được không?”
Lúc này Thiến Thiến mới không tình nguyện rời đi.
Lâm Phong cảm kích nhìn Khương Y Thanh, một trận ấm áp trong lòng truyền khắp toàn thân.
Chờ Khương Y Thanh và Thiến Thiến đi rửa ráy, Lâm Phong cầm khoai tây và củ cải, rau cải trắng lấy từ nhà Khúc Bố lên, lách người tiến vào không gian.
Bên trong không gian, thời tiết vẫn tốt giống hệt như lúc trước, nhiệt độ và độ ẩm rất thích hợp, rất lý tưởng cho việc trồng rau.
Anh bước đến vườn rau rộng lớn mà bản thân đã trông trước đó, trợn tròn mắt.
Rau quả gieo trồng khi trước, bởi vì bỏ bê quản lý nên tất cả thân cây đều đã héo úa, trong khi lá rau úa vàng rụng xuống đất.
Lâm Phong dùng chân dẫm lên đất trên mặt đất, khô nứt nứt nẻ, giống như bị trải một lớp xi măng lên.
Hoàn toàn không hề tưới nước lấy một lần, mảnh đất này, xem ra phải cày xới lại lần nữa rồi.
Lâm Phong bó tay toàn tập, nheo mắt lắc đầu. Công việc cày bừa, xới đất sơ bộ còn nhàm chán và rườm rà hơn nhiều so với việc trồng trọt và thu lượm.
Tuy nhiên, nhiệm vụ hôm nay tương đối nhẹ nhàng, cũng không có nhiều thứ cần trồng.
Lâm Phong cởi áo khoác, xắn tay áo lên, đi vào nhà kho tìm xẻng.
"Phì phò phì phò..."
Nửa giờ sau, Lâm Phong mệt mỏi đến đổ mồ hôi đầm đìa, hai mắt nổi đom đóm, cuối cùng cũng cày được xong đất.
Anh lấy khăn lau trán rồi ngồi phịch xuống đất.
Nhìn thành quả lao động vất vả mới có được, ngoài sự mệt mỏi, cuối cùng cũng có được một chút cảm giác thành tựu.
Lâm Phong ngẩng đầu nhìn trời, ánh nắng so với lúc mới tới đã chói mắt hơn một chút.
Không thể chần chừ thêm được nữa, nếu không rau mang vào sẽ khô héo mất.
Lâm Phong ráng sức đứng dậy, đặt những miếng khoai tây phủ đầy tro xuống trong đất với khoảng cách giữa từng miếng là hai mươi centimet.