Nông Dân Làm Giàu Gà Trống Nuôi Con (Dịch Full)

Chương 442 - Chương 442: Bắt Đầu Bén Rễ

Chương 442: Bắt đầu bén rễ Chương 442: Bắt đầu bén rễChương 442: Bắt đầu bén rễ

Lại thêm một trận đổ mồ hôi như mưa, hai hàng khoai tây được trông ngay ngắn chỉnh tê xuống lớp đất tơi xốp.

Lâm Phong không dám nhàn rỗi, tiếp tục trồng củ cải và rau cải trắng xuống dưới đất.

Làm xong những việc này, dường như giúp anh có động lực hơn, cảm giác thỏa mãn đã xua tan mệt mỏi vừa rồi.

Lâm Phong tìm thùng nước, tưới hết thùng này đến thùng khác nước thanh tuyền lên chỗ rau củ vừa trồng.

Lần này cuối cùng cũng đại công cáo thành.

Anh thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhìn những luống rau chỉnh tê, gọn ghẽ, cảm giác không khác gì Đấng sáng thế.

"Ừng ực ừng ực..."

Lâm Phong uống vài ngụm nước thanh tuyền vào bụng, trong nháy mắt lập tức cảm thấy mát lạnh cực độ.

"Làm ơn, xin hãy nảy mầm!"

Lâm Phong chắp tay trước ngực, cảm xúc bành trướng.

Ý thức mãnh liệt về sứ mệnh và tinh thần trách nhiệm tự nhiên dâng trào mãnh liệt.

Những loại hoa quả, rau quả khó trông, cầm vào bên trong không gian sẽ khởi tử hồi sinh, lần này chắc cũng sẽ là như vậy đi!

Anh nhìn về phía trước, nhẹ gật đầu, nắm chặt hai tay.

Lâm Phong nhìn đồng hồ, cầm lấy áo khoác, rời khỏi không gian.

Bên trong nhà bạt, Thiến Thiến bĩu môi mong chờ. "Ba ba trở về rồi!"

Lâm Phong vừa đi vào nhà bạt, Thiến Thiến lập tức chạy tới, bổ nhào vào vòng tay anh.

"Ba ơi ba đã trồng khoai tây xong rồi ư?"

Cô bé chớp chớp đôi mắt to, vội vàng hỏi, hóa ra trong lòng vẫn một mực nhớ thương tới khoai tây.

"Ừm, trồng xong rồi, giờ con cứ chờ để ăn bé khoai tây ba trồng ra nhé!"

Lâm Phong bế Thiến Thiến lên, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn hây hây đỏ của cô bé một cái.

Lúc này, anh mới có thời gian để ngắm nhìn kỹ khuôn mặt của Thiến Thiến.

Đôi má hồng hào tuy bụ bẫm đáng yêu nhưng rõ ràng lại hơi bị nẻ, mang dấu ấn "cao nguyên đỏ' độc nhất vô nhị trên cao nguyên, hơi khô khốc.

Lâm Phong đau lòng không thôi, Thiến Thiến bất tri bất giác đã theo anh tới Tây Tạng sinh sống một khoảng thời gian, bởi vì thiếu trái cây rau củ, cộng thêm với khí hậu cao nguyên, làm cho Thiến Thiến trông có vẻ như hơi thiếu dinh dưỡng.

"Thiến Thiến, ma ma đâu rồi?"

Lâm Phong đặt Thiến Thiến xuống, nhìn xung quanh nhà bạt.

"Ma ma đang ở trong bếp chuẩn bị bữa trưa ạI"

Thiến Thiến nhanh chóng đáp, nói xong lập tức chạy về hướng phòng bếp.

Gọi là phòng bếp chứ thực ra khu vực được ngăn ra ở Mông Cổ, dùng để cắt rau, thái thịt, rửa bát.

Khương Y Thanh đưa lưng về phía hai người, bận rộn làm gì đó bên trên thớt gỗ.

Lâm Phong nhẹ nhàng đi tới, duỗi ra hai tay, từ phía đằng sau, ôm lấy cô.

Khương Y Thanh bị dọa đến khẽ run rẩy, xoay người lại, trông thấy Lâm Phong. "Đừng làm rộn, em đang bận!"

Cô nũng nịu oán trách, uốn éo người, nhưng lại không thoát ra được.

Lâm Phong không có ý định buông ra, hai cánh tay càng dùng sức hơn, tựa đầu vào vai Khương Y Thanh, hưởng thụ nhắm mắt lại, một câu cũng không nói.

Khương Y Thanh thấy thế, biết bản thân có cố chấp cũng không thể lay chuyển được, đành mặc kệ, quay đầu tiếp tục bận rộn.

"Tiểu Thanh, em đang chuẩn bị món gì thế..."

Lâm Phong ngẩng đầu nhìn về phía cái thớt.

"Hì hì, không có gì, không có gì, chỉ là những thứ đã mang về từ nhà Khúc Bố thôi

Khương Y Thanh vội vàng xê dịch thân thể, cố ý cản lên, bắt đầu ngại ngùng.

Lâm Phong không cố chấp thêm nữa, đành rủ đầu xuống, dựa vào bả vai Khương Y Thanh.

Đây là lần đầu tiên Khương Y Thanh chuẩn bị bữa trưa ngay trước mặt anh.

Hóa ra loại chuyện này cũng có thể khiến các cô gái cảm thấy xấu hổ và bất an.

Lâm Phong càng cảm thấy Khương Y Thanh đáng yêu.

"Vậy anh sẽ ...... chờ nếm thử tay nghề của em."

Anh tiến đến bên tai Khương Y Thanh, nhỏ giọng thì thâm nói, giống như đang nói một bí mật không thể để người khác biết.

"Không được không được!"

Lâm Phong còn chưa nói hết câu, Khương Y Thanh đã lắc đầu như trống bỏi.

"Em chỉ có thể rửa rau, thái thịt, chứ không thể nấu nướng gì được đâu!"

Cô vội vàng cự tuyệt , đề cao giọng, sợ sẽ làm hỏng chuyện.

"Ha ha..." Lâm Phong bị chọc cho nở nụ cười. "Được rồi, phần còn lại giao cho anh đi!"

Lúc này Khương Y Thanh mới như trút được gánh nặng, nhẹ nhàng thở ra.

Nửa giờ sau, một bàn thức ăn thơm phức đã được bày ở trên bàn.

Lâm Phong nhìn đồng hồ, bất tri bất giác đã đến buổi chiều.

Mùa này Tây Tạng ban ngày ngắn đêm dài, nên thành thử không có nhiều thời gian để lãng phí trong ngày.

Ăn đơn giản được vài miếng, Lâm Phong lau miệng rồi đứng dậy.

Trong khi Thiến Thiến và Khương Y Thanh đang ăn đến say sưa ngon lành.

"Ba ba đi đâu thế?"

Miệng Thiến Thiến đang nhôm nhoàm nhai đồ ăn, thấy Lâm Phong đứng lên, vội vàng hỏi.

Lâm Phong ngầm cười khổ, thật không hổ là con gái ruột của mình, ngay cả ngay cả nhất cử nhất động của mình cũng không thể thoát khỏi tâm mắt của con bé.

"Ừm, ba ba đi ra ngoài một lát, rất nhanh sẽ quay trở về với con."

Anh cố ý giả bộ không nhanh không chậm, khí định thần nhàn.

"Ồ, vậy ba nhớ về sớm đó nhen."

Lần này Thiến Thiến không bám dính lấy Lâm Phong nữa, mà cúi đầu hưởng thụ đồ ăn ngon.

Lâm Phong đi ra khỏi nhà bạt, không hề nghĩ ngợi, lại lách vào trong không gian.

Sau khi vào trong không gian, anh đi thẳng về phía vườn rau, cẩn thận kiểm tra.

"May quá, may quá, vẫn còn kịp."

Lâm Phong thở phào nhẹ nhõm, yên lòng. Vừa rồi anh ra khỏi không gian khoảng gần một tiếng, dựa theo thời gian bên trong không gian để tính toán, kỳ thật đã qua hơn một ngày.

Khoai tây và rau quả vừa gieo xuống, cần được tưới nước đúng giờ hàng ngày, có như vậy mới có thể đảm bảo cho chúng sống được.

Cho nên Lâm Phong vừa rồi mới một mực nhìn đồng hồ, cơm cũng không thiết ăn đã quay vào trong không gian.

Không chút do dự, anh vội vàng cầm lấy thùng nước, xách mấy thùng nước tới, cẩn thận tỉ mỉ tưới nước cho vườn rau.

Quan sát phiến lá, củ cải và rau cải trắng tựa hồ như đã bắt đầu bén rễ.

Sẽ mất một thời gian để khoai tây nảy mầm nhưng việc tưới nước và chăm sóc đúng hạn cũng không có vấn đề gì.

Lâm Phong làm xong, trong lòng cảm thấy an tâm không ít.

Tiếp theo, cần phân bổ một phần sức lực của mình để nghiên cứu việc trông Đông Trùng Hạ Thảo.

Anh âm thầm động viên bản thân, ra khỏi không gian.

"Rầm rập..."

Lâm Phong vừa ra khỏi không gian, vài tiếng sấm vang lên.

Trên trời mây đen cuồn cuộn, xem ra có vẻ sắp mưa đến nơi rồi.

Chết tiệt, tại sao bầu trời lại thay đổi vào lúc này?

Lâm Phong khó chịu lẩm bẩm một mình, không suy nghĩ nhiêu nhanh chóng nhấc chân tiến đến nhà Khúc Bố.

Bên ngoài nhà bạt Khúc Bố, mấy người đang bận rộn chuyển đông trùng hạ thảo và các loại thảo mộc họ đem ra phơi vào buổi sáng chuyển vào trong nhà.

Lâm Phong thấy thế, cũng vội vàng chạy tới hỗ trợ. May mắn đã di chuyển được kịp thời, sau khi giỏ thảo dược cuối cùng được chuyển vào trong nhà bạt, những hạt mưa mới tí tách rơi xuống, cơn mưa như trút nước xuống thảo nguyên.

"Nguy hiểm thật!" Khúc Bố đứng ở cửa nhà bạt, nhìn mưa tâm tã bên ngoài, lau hạt mưa ở trên mặt mình đi, nhẹ nhàng thở ra.

"Lâm Phong, sao cậu lại tới đây?

Lúc này Khúc Bố tựa hồ như mới ý thức được Lâm Phong ở bên cạnh mình, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.

Lâm Phong nở nụ cười, lúc này đang thở hổn hển vì kiệt sức.

"Đại ca Khúc Bố, tôi chưa bao giờ rời đi cải"

Lâm Phong nhìn Khúc Bố bắt đầu nói đùa.

"Ha ha, đúng đúng, cậu chưa bao giờ rời đi cải"

Khúc Bố phản ứng lại, ngượng ngùng sờ ria mép của mình.

"Mau vào đi, cậu tìm tôi nhất định là có chuyện gì có đúng không?”
Bình Luận (0)
Comment