Nông Dân Làm Giàu Gà Trống Nuôi Con (Dịch Full)

Chương 443 - Chương 443: Tìm Kiếm Đông Trùng Hạ Thảo Đã Biến Mất Một Cách Bí Ẩn

Chương 443: Tìm kiếm Đông trùng hạ thảo đã biến mất một cách bí ẩn Chương 443: Tìm kiếm Đông trùng hạ thảo đã biến mất một cách bí ẩnChương 443: Tìm kiếm Đông trùng hạ thảo đã biến mất một cách bí ẩn

Nói xong, Khúc Bố kéo tay Lâm Phong dẫn vào bên trong nhà bạt.

Lửa trong lò cháy mạnh, Khúc Bố và Lâm Phong ngồi xung quanh bếp lò.

Lâm Phong rút bao Marlboro từ trong túi ra, mời Khúc Bố một điếu.

"Hút không quen, hút không quen."

Khúc Bố xua tay, đẩy điếu thuốc ra xa.

"Sao tôi có thể quen với loại thuốc lá mà người Thượng Hải các cậu hút được?"

Lâm Phong cũng không cưỡng ép nữa, đưa đến bên miệng mình, lấy bật lửa châm thuốc, nhẹ nhàng hít một hơi.

"Thuốc lá gì vậy? Mùi thơm quái"

Cách đó không xa, Trát Tây Thứ Nhân đang dọn dẹp đột nhiên đi tới, đây hứng thú nhìn Lâm Phong.

"Lâm Phong, cậu có thể cho tôi nếm thử điếu thuốc lá mà cậu mang từ Thượng Hải đến không?"

Hắn liếc nhìn điếu thuốc trong miệng Lâm Phong rồi lại quay sang nhìn Khúc Bố.

"Nào, tới đây, thử một chút đi!"

Lâm Phong nhanh chóng rút một điếu Marlboro ra, đưa cho Trát Tây Thứ Nhân.

Trát Tây Thứ Nhân thuần thục ngậm thuốc lá ở trong miệng, tới gần lò lửa châm thuốc, nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu.

Lâm Phong và Khúc Bố chăm chú quan sát Trát Tây Thứ Nhân cho là hắn sẽ bị sặc đến độ ho sù sụ. Tuy nhiên, khác với suy nghĩ của mọi người, Trát Tây Thứ Nhân lại bình tĩnh phả ra một vòng khói, hưởng thụ nhắm mắt lại.

"Lâm Phong, thuốc lá này hút được quá..."

"So với loại thuốc ba tôi hay hút, mạnh hơn nhiều!"

Nói rồi, Trát Tây Thứ Nhân làm mặt quỷ với Khúc Bố, chạy đi không ngoái đầu lại lấy một lần.

Bỏ lại Khúc Bố với khuôn mặt xám xịt, buồn bực.

"Ha ha, Khúc Bố, sở thích của giới trẻ không giống với người lớn là chuyện bình thường."

Lâm Phong thấy vậy vội vàng lên tiếng giảng hòa, trêu ghẹo nói.

Khúc Bố lắc đầu, cười khổ không để ý tới.

"Lâm Phong, rau quả và khoai tây cậu lấy về đã trông xuống đất chưa?"

Khúc Bố thay đổi chủ đề, chăm chú nhìn Lâm Phong, như thể trên người anh đang ẩn giấu một bí mật khó hiểu nào đó.

Lâm Phong bị nhìn chằm chằm như vậy có chút không được tự nhiên.

Anh biết, Khúc Bố từ đầu đến cuối đều hoài nghi mình.

Từ khi hai người đạt được "thỏa thuận" cho đến khi hết lần này đến lần khác nhắc nhở bản thân, Lâm Phong luôn cảm nhận được áp lực vô hình từ Khúc Bố.

Đó là một loại cảm giác chờ đợi đơn thuần mộc mạc xen lẫn với sự ngờ vực của người dân Tây Tạng chất phác với người bạn đến từ Thượng Hải.

Có lẽ bản thân cái này đã là một "giao dịch" mâu thuẫn.

Nhưng đêm đó Lâm Phong cũng không có uống say.

Anh rõ ràng, rõ ràng đón nhận lấy phần trách nhiệm này, và thực sự có niềm tin rất lớn về nó. Mãi đến sáng nay, khi Khúc Bố dường như vô tới lấy củ cải và rau quả từ trên trấn ra, thì Lâm Phong mới hiểu được ra rằng, người nóng lòng nhất, kỳ thực lại chính là Khúc Bố.

Thật ra, Lâm Phong cũng rất muốn quay trở lại thành phố Thượng Hải.

Việc học của Thiến Thiến, lời hứa hẹn của anh với Ngưng Huy Đường, bệnh tình cũng như sự nghiệp của Khương Y Thanh, bởi vì rất nhiều nguyên do mà bị mắc kẹt ở mảnh đất Tây Tạng này.

Nhưng anh không thể biểu đạt nguyện vọng vội vàng muốn trở lại Thượng Hải của mình với Khúc Bố được.

Anh sợ Khúc Bố hoài nghi rồi đâm ra nhụt chí, anh không muốn nhìn thấy sự không cam tâm và thất vọng hiện rõ trên khuôn mặt người đàn ông đơn giản, thuần phác này.

Lâm Phong không trả lời thẳng, rít một hơi thuốc, nặng nề nhả khói ra.

"Khúc Bố đại ca, đều đã trông xuống."

Anh nhìn thẳng vào mặt Khúc Bố, một câu trả lời vô cùng đơn giản nhưng lại hết sức có sức nặng.

Lúc này trên khuôn mặt đờ đẫn của Khúc Bố mới lóe lên nụ cười, nếp nhăn ở khóe mắt và trán ép chặt vào nhau.

"Lâm Phong, cám ơn cậu!"

Lâm Phong cả kinh đột nhiên không biết nên tiếp lời Khúc Bố như thế nào.

Khi Khúc Bố đột nhiên nói ra hai chữ "cảm ơn", rõ ràng thanh âm đang rất run rẩy.

Hai chữ kia giống như nặng ngàn cân, ép Lâm Phong có chút không thở nổi.

Khi đó anh mới thực sự hiểu rằng người đàn ông Tây Tạng trước mặt này có một khát vọng với rau quả vô cùng chất phác và trắng nõn giống như núi tuyết, không hề pha tạp ý nghĩ hay có chút động cơ thâm kín gì.

Điều này đã vượt xa khỏi những phạm trù mà anh có thể hiểu được.

"Khúc Bố, là tôi đã hứa với anh, anh không cần phải khách khí như vậy đâu......"

Lâm Phong ngồi thẳng người dựa lưng vào ghế, cố gắng tỏ ra nhẹ nhõm, thoải mái.

"Tầm vài ngày nữa là tôi có thể giao ra được hạt giống đã ươm đến trên tay anh.”

Anh trực tiếp nói ra kế hoạch của mình, xem như là cho Khúc Bố uống trước một viên thuốc an thần.

“Thật vậy sao?

Hai mắt Khúc Bố phát sáng, kích động đến ngồi thẳng người.

Đây là lần đầu tiên Khúc Bố được tiếp cận với hạt giống mới.

Sung sướng đến quên hết tất thảy mọi việc.

Khúc Bố đã giao phó quá nhiều hy vọng và chờ đợi cho kế hoạch này.

Lúc này đột nhiên nghe được câu trả lời chính xác khiến hắn có chút không thể tin vào tai của mình.

"Mùa này đúng lúc là thời điểm gieo trồng rau quả đấy!"

Khúc Bố võ đùi, tựa hồ như trông thấy được củ cải, rau cải trắng bội thu, mọc đầy trên đất, chờ mình tới thu hoạch.

Lâm Phong cũng bị sự vui vẻ của Khúc Bố lây nhiễm, nhìn nụ cười xuất phát từ nội tâm của Khúc Bố, cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.

"Khúc Bố, anh đừng kích động quá."

Một lát sau, Lâm Phong lấy lại tinh thần.

"Ngay sau khi hạt giống giao đến tay anh, có khả năng tôi sẽ lập tức trở về thành phố Thượng Hải... ...."

Sắc mặt Lâm Phong đột nhiên trở nên nghiêm túc, nhìn Khúc Bố từ tốn nói.

"Trước khi đi, tôi cần anh giúp tôi hoàn thành một việc."

"Hoàn thành một việc?”

Khúc Bố ngừng cười, nhìn Lâm Phong.

"Có phải ý cậu là về việc trồng Đông trùng hạ thảo nhân tạo?"

Hắn đột nhiên kịp phản ứng, hỏi thẳng vào vấn đề hỏi.

Trên mặt Lâm Phong hiện lên vẻ lo âu, nhẹ nhàng gật gật đầu, xem như trả lời.

Khúc Bố trông thấy vậy, sắc mặt cũng lập tức bình tĩnh lại.

"Lâm Phong, nếu như cậu cần Đông trùng hạ thảo, tôi có thể cung cấp cho cậu toàn bộ những thứ tôi thu thập được hàng năm."

Khúc Bố ngẫm nghĩ một hồi, đột nhiên mở miệng nói.

"Không, tôi nhất định phải trông theo cách nhân tạo!"

Lâm Phong chém đỉnh chặt sắt đánh gãy lời Khúc Bố, trong mắt lộ ra kiên nghị.

"Đây là giấc mơ của tôi, tôi nhất định phải thực hiện được nó!"

Anh bổ sung một câu, không nhìn Khúc Bố nữa mà nghiêng mặt nhìn thẳng vào ngọn lửa đang bùng cháy trong bếp.

Ngọn lửa trong bếp in hằn lên mắt anh, lộ ra phá lệ đỏ bừng.

Khúc Bố còn muốn nói thêm điều gì đó nữa, nhưng vừa mới chuẩn bị mở miệng, lại nuốt lời muốn nói vào trong bụng.

Hắn chưa bao giờ thấy qua dáng vẻ cương trực này của Lâm Phong.

Cũng chưa bao giờ nghe qua giọng điệu cứng rắn như lúc này đây của Lâm Phong. "Lâm Phong, nói đi, cậu cần tôi giúp cậu làm cái gì?"

Khúc Bố thở dài, nhìn Lâm Phong trực tiếp hỏi.

Lâm Phong không nói gì, bỗng nhiên rít một hơi thuốc, sau đó ném tàn thuốc dưới chân, dùng sức giẫm lên.

"Đại ca Khúc Bố, lần trước tôi cầm một cây Đông trùng hạ thảo trông xuống dưới đất..."

Lâm Phong nheo mắt nhìn Khúc Bố, thở ra làn khói cuối cùng, nói từng chữ một.

"Cây Đông trùng hạ thảo kia rõ ràng đã sống tiếp được thế nhưng lại đột nhiên biến mất."

"Đột nhiên biến mất? I"

Khúc Bố nghe xong, tựa hồ như nghe được tin tức chấn động nào đó, lớn tiếng hỏi, cho là mình nghe nhầm.

"Đúng vậy, sau khi trồng xuống xong tôi đã tìm kiếm rất nhiều lần, thực sự không thấy đâu nữa."

Lâm Phong khẳng định trả lời, không giống như đang nói đùa.

Khúc Bố sờ râu, lông mày nhíu lại thành một đường thẳng, lâm vào trầm tư.
Bình Luận (0)
Comment