Nông Dân Làm Giàu Gà Trống Nuôi Con (Dịch Full)

Chương 444 - Chương 444: Trồng Lại Đông Trùng Hạ Thảo

Chương 444: Trồng lại Đông Trùng Hạ Thảo Chương 444: Trồng lại Đông Trùng Hạ ThảoChương 444: Trồng lại Đông Trùng Hạ Thảo

"Tôi chỉ biết rằng nếu chúng ta gặp được Đông Trùng Hạ Thảo ngoài tự nhiên, nếu không đào lên ngay thì nó sẽ bỏ chạy."

"Nhưng chuyện cậu nói trồng xuống đất rồi bỏ chạy, đây là lần đầu tiên tôi nghe nói đến."

Ông ấy lắc đầu nhìn Lâm Phong, nhưng cũng không tìm ra được manh mối gì.

Nhìn thấy Đông Trùng Hạ Thảo không đào lên thì nó sẽ chạy trốn?

Lâm Phong cười thâm, không cam tâm.

Đây chắc chắn là lời đồn thổi của người Tây Tạng, không hề có độ tin cậy.

Nếu thực sự đúng như vậy, chẳng phải việc nhân giống nhân tạo sẽ trở thành một điều viển vông hay sao?

Đông Trùng Hạ Thảo do mình trồng sẽ bỏ chạy khi mình nhìn thấy nó, vậy làm thế nào chăm sóc và trồng nó đây?

Tuy nhiên, hậu quả của việc trồng xuống đất nó cũng bỏ chạy, và nhìn thấy sẽ bỏ chạy là như nhau.

Chính là việc trông Đông Trùng Hạ Thảo rất khó khăn, khi không vui sẽ biến mất.

Lâm Phong thầm cười khổ.

Nếu bí ẩn về việc Đông Trùng Hạ Thảo biến mất không được giải đáp, thì vấn đề trồng trọt nhân giống sẽ không bao giờ bắt đầu được.

"Nhưng Lâm Phong..."

Khúc Bố dường như đã nghĩ tới điều gì đó, kéo Lâm Phong đang chìm trong suy nghĩ lại.

"Mỗi lần tôi đào Đông Trùng Hạ Thảo, chúng đều chết." "Nếu chúng chạy, trừ khi..."

Lông mày của ông ấy càng nhíu chặt hơn, ông ấy nói một nửa thì ngừng lại.

“Trừ khi cái gì?”

Lâm Phong sốt ruột hỏi, giống như đang nắm lấy cọng rơm cứu mạng.

"Trừ khi đám Đông Trùng Hạ Thảo đó còn sống."

Khúc Bố tự nhủ, cố ý hạ thấp giọng.

Có vẻ như ông ấy không chắc chắn về suy đoán này chút nào.

"Còn sống?"

Lâm Phong sững sờ, quay đầu nhìn thẳng vào Khúc Bố.

"Ýý anh là, ấu trùng dưới Đông Trùng Hạ Thảo còn sống?"

Anh hỏi lại, hai mắt sáng rực.

"Ừ, đúng rồi, ý tôi là vậy đó..."

Khúc Bố lẩm bẩm trả lời, ngạc nhiên trước biểu hiện của Lâm Phong, không biết nên trả lời như thế nào.

Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Lâm Phong, ông ấy cho rằng mình đã nói sai cái gì, ngơ ngác nhìn Lâm Phong.

"Ối trời! Sao mình lại không nghĩ đến nhỉ!"

Lâm Phong bực bội võ vỗ đầu, lớn tiếng tự trách mình.

"Đông Trùng Hạ Thảo, vừa là cỏ vừa là côn trùng!"

"Nó đột ngột biến mất, tất nhiên là con côn trùng đã bỏ chạy!"

Anh tự nhủ, giống như mình đã phát hiện ra bí mật lớn nào đó, vẻ mặt đầy kinh ngạc.

Lúc Lâm Phong trông Đông Trùng Hạ Thảo, chỉ lộ ra một phần cỏ, không nhìn thấy côn trùng dưới bùn, anh cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc quan sát chúng.

Hóa ra mình luôn chú ý đến phần trên lộ ra mà bỏ qua phần dưới không lộ ra ngoài kia.

Trong không gian và đất thần kỳ đó, cho dù có chuyện kỳ quái xảy ra, Lâm Phong cũng sẽ không cảm thấy kỳ lạ.

Cho dù con bọ có sống lại cũng không có gì lạ.

Lúc này Lâm Phong gần như có thể kết luận, côn trùng trồng trong đất nhất định đã sống lại!

Suy đoán này khiến anh rất phấn khích.

Nếu côn trùng có thể tồn tại trong không gian, nó chắc chắn sẽ có thể sinh sản.

Côn trùng có thể sinh sản, không phải điều đó có nghĩa là chúng có thể được nhân giống nhân tạo hay sao?

Lâm Phong suy đoán ngắn gọn, lòng khấp khởi vui mừng.

Khúc Bố nhìn vẻ mặt phấn khởi của Lâm Phong mà hoàn toàn không biết có chuyện gì.

"Khúc Bố, anh có thể... cho tôi thêm ít Đông Trùng Hạ Thảo nữa không?"

Lâm Phong kìm nén sự hưng phấn, nói với Khúc Bố đang sững sờ.

"Ừ, được, được!"

Khúc Bố đồng ý mà không hề nghĩ ngợi.

Tuy rằng ông ấy không biết Lâm Phong đang suy tính điều gì, nhưng đưa cho cậu ta thêm ít Đông Trùng Hạ Thảo cũng chỉ là chuyện nhỏ.

Lâm Phong phớt lờ Khúc Bố đang khó hiểu, anh nhìn đồng hồ, mình rời khỏi không gian đã qua một giờ rồi.

Trong không gian đã hơn một ngày, anh muốn lập tức đi vào tưới nước cho rau mình trồng.

"Khúc Bố, vậy tôi đi trước nhé!"

Lâm Phong bỗng nhiên đứng dậy, giống như có chuyện gấp cần giải quyết.

Khúc Bố càng thấy khó hiểu hơn.

Vừa rồi còn trò chuyện vui vẻ mà, sao nói đi là đi vậy.

Phong cách làm việc như sấm rên gió cuốn của Lâm Phong khiến Khúc Bố, người luôn quen với nhịp sống chập rãi có hơi không thích ứng được.

"Đông Trùng Hạ Thảo ở đằng kia, cậu tự đi lấy nhé!"

Khúc Bố cũng đứng dậy, chỉ vào Đông Trùng Hạ Thảo trong hộp đặt sang để ở một bên.

"Đây là loại Đông Trùng Hạ Thảo tốt nhất ở địa phương, cậu cứ việc lấy!"

"Ha ha, vậy tôi không khách sáo đâu đấy!"

Lâm Phong vui vẻ đi tới, chọn ra mấy gốc lớn, sau đó chào Khúc Bố ra về.

Mưa đã tạnh nhưng bầu trời vẫn nhiều mây, một cơn gió lạnh thổi thẳng vào cổ.

Không còn thời gian để lãng phí, Lâm Phong vội vã về lêu của mình mà không hề dừng lại.

Khi đến gần lều của mình, anh nhìn thấy Thiến Thiến và Khương Y Thanh đang chơi trò chơi bên ngoài lều, nên anh mới thở phào nhẹ nhõm.

Lâm Phong bình tĩnh lại, thay vì trở về lều, anh lại chui vào không gian.

Trong không gian, ánh mặt trời thiêu đốt còn mạnh hơn cả lúc ập đến vào buổi trưa.

“Chậc, nóng quá...

Có thể sự chênh lệch nhiệt độ quá lớn đột ngột khiến cơ thể cảm thấy nhạy cảm hơn. Lâm Phong cởi áo ra, không hề nhàn rỗi một phút nào, đi thẳng đến vườn rau.

Trong vườn, củ cải và bắp cải được trồng xuống đã xanh tươi và thẳng tắp hơn lần trước.

Có vẻ như bọn chúng đều sống sót.

Tuy nhiên, các luống trông hoa màu rõ ràng đã bắt đầu thiếu nước và sắp nứt ra.

Lâm Phong cầm xô lên, lại tưới nước cho vườn rau.

Nhìn củ cải và bắp cải đã đủ nước, anh mới cảm thấy yên tâm.

Sau đó hắn cầm gáo múc nước đưa lên miệng uống mấy ngụm lớn.

Ngay lập tức, vị ngọt mát từ miệng lan tỏa khắp cơ thể, làm dịu đi cơn khát và mệt mỏi.

Lâm Phong đột nhiên trở nên hăng hái hơn, toàn thân tràn đầy sức lực.

Không chút do dự, anh lấy chiếc xẻng nhỏ mang theo bên mình ra, cẩn thận đào ba cái hố nhỏ trong vườn rau, sau đó đặc biệt tìm những viên đá nhỏ vây quanh để đánh dấu.

Vài phút sau, ba gốc Đông Trùng Hạ Thảo lớn được trồng ngay ngắn trong vườn, ngẩng cao đầu như những chú yêu tinh có thể sống lại bất cứ lúc nào.

Lâm Phong cẩn thận vẩy một tâng nước lên trên, nhìn nó với vẻ mong đợi, đột nhiên cảm thấy hồi hộp và hưng phấn hơn bao giờ hết.

Có lẽ sự thành công của việc trông đông trùng hạ thảo phụ thuộc vào ba tiểu yêu tỉnh này.

Lâm Phong đi tới mặc áo khoác vào, thân hình lóe lên thoát ra khỏi không gian.

Bên ngoài lều, mưa phùn lấp phất rơi.

Mùa này ở Tây Tạng được coi là mùa mưa, thời tiết khó lường, không thể đoán trước được. Lâm Phong lắc đầu cười khổ, lau nước mưa trên mặt, vội vàng đi về phía lều bạt.

Lúc anh chạy đến lêu thì mưa lại tạnh.

"Ba ba, ba ba, cuối cùng ba cũng trở về!"

Ngay khi anh vừa bước vào lều thì Thiến Thiến đã chạy ào ra đón, khuôn mặt cố nhóc đỏ bừng.

Hóa ra Thiến Thiến và Khương Y Thanh đã về trước anh được một lúc.

"Ơ, mẹ con đâu rồi?"

Lâm Phong nhìn xung quanh và dường như không nhìn thấy Khương Y Thanh.

"Ba ba, chiều nay tâm trạng của mẹ có vẻ không tốt..."

Thiến Thiến nhẹ giọng nói, khuôn mặt nhỏ của cô nhóc lộ ra vẻ không vui.

"Mẹ nói muốn nghe điện thoại rồi đi ra ngoài rồi."
Bình Luận (0)
Comment