Nông Dân Làm Giàu Gà Trống Nuôi Con (Dịch Full)

Chương 445 - Chương 445: Cho Anh Thêm Ba Ngày Nữa

Chương 445: Cho anh thêm ba ngày nữa Chương 445: Cho anh thêm ba ngày nữaChương 445: Cho anh thêm ba ngày nữa

Cô nhóc chỉ ngón tay nhỏ xíu ra ngoài lều.

Lâm Phong cảm thấy có gì đó không ổn, có loại dự cảm không tốt.

Khương Y Thanh hiếm khi lén ra ngoài nghe điện thoại, nghe điện thoại mà phải tránh Thiến Thiến, chẳng lẽ ở nhà đã xảy ra chuyện gì sao?

"Thiến Thiến ngoan, con ở đây đợi ba nha, ba ba ra ngoài xem mẹ đã gọi điện xong chưa."

"Dại Thiến Thiến biết rồi ạt"

Thiến Thiến ngoan ngoãn gật đầu.

Bên ngoài lêu, Lâm Phong tìm kiếm xung quanh, và rồi nhìn thấy Khương Y Thanh ở dưới chân con dốc nhỏ phía sau lều.

Khương Y Thanh quay lưng về phía anh, cô áp điện thoại di động vào tai, vẫn đang nói chuyện điện thoại.

Lâm Phong thấy cô ấy cúi đầu, tâm trạng dường như rất sa sút.

Vài giây sau, Khương Y Thanh hình như biết có người đến nên cúp điện thoại và quay người lại.

"Lâm Phong, anh về rồi à..."

Cô lên tiếng trước, sắc mặt trông hơi khó coi, môi mím lại, ánh mắt có vẻ lảng tránh,

"Tiểu Thanh, có chuyện gì vậy?"

Lâm Phong đi tới nắm lấy tay cô.

Nắm lấy bàn tay nhỏ lạnh lẽo như vậy, Lâm Phong cảm thấy đau lòng không thôi. "Chúng ta về lêu trước đi, bên ngoài lạnh quá."

Anh nhẹ nhàng nói, bàn tay siết chặt hơn.

Anh thì thâm, bàn tay siết chặt hơn.

Khương Y Thanh gật đầu, không nói gì.

Vào trong lều, Lâm Phong thêm củi vào bếp lò, căn phòng dần dần ấm áp lên.

Thiến Thiến mệt mỏi vì chơi đùa, đang nằm trên giường ngủ trưa, đã ngủ say rồi.

Khương Y Thanh cầm điện thoại di động trong tay, ngồi ở mép giường, đầu cúi xuống, như đang suy nghĩ điều gì đó.

Lâm Phong nhìn thấy, đi tới ngồi bên cạnh Khương Y Thanh.

"Tiểu Thanh, có chuyện gì vậy?"

"Có phải là cuộc điện thoại vừa rồi..."

Anh nhìn Khương Y Thanh vẫn đang cầm điện thoại di động trên tay, biết tâm trạng không tốt của cô chắc chắn có liên quan đến cuộc điện thoại vừa rồi.

Khương Y Thanh đặt điện thoại xuống, thở dài, ngẩng đầu nhìn Lâm Phong.

"Không có gì, chỉ vài việc linh tinh ở phòng làm việc thôi."

Cô lại thở ra, mím môi, quay đầu đi, ngẩn người nhìn phía trước, không nói thêm gì nữa.

Lâm Phong có thể thấy được, nếu chỉ là chuyện của phòng làm việc thì Khương Y Thanh sẽ không có dáng vẻ khổ sở thế này.

Lúc này Khương Y Thanh không vui, mình còn lo lắng hơn cô ấy nhiều.

"Hay là có chuyện gì khác...

Anh lo lắng nên đành hỏi thẳng.

"Khi nào chúng ta trở vê..." Ngay khi Lâm Phong vừa nói được một nửa, Khương Y Thanh bất chợt quay lại hỏi.

Hai người nhìn nhau mỉm cười, rồi nuốt lại những gì họ nói.

"Lâm Phong, anh không cần lo lắng cho em, em không sao."

Khương Y Thanh lên tiếng trước, phá tan sự lúng túng.

Cô mím môi nhìn Lâm Phong rồi gật đầu, giống như đang tự cổ vũ cho bản thân, cũng như trấn an Lâm Phong.

Lâm Phong cảm thấy nhẹ nhõm một chút, đưa tay ra xoa xoa đầu Khương Y Thanh, nghiêng người về phía trước đến gân cô hơn.

"Anh muốn làm gì..."

Khương Y Thanh khéo léo di chuyển phần thân trên của mình về phía sau, mở to mắt nhìn Lâm Phong.

Ha, sao tự dưng lại có động thái lớn như vậy?

Lâm Phong không quản được nhiều như vậy.

Mũi tên đã lên dây cung, không có cách nào để rút lui.

Anh nghiêng đầu qua, mặt gần như chạm vào mặt cô.

Khương Y Thanh không nhúc nhích như bị mê hoặc, để mặc Lâm Phong áp mặt anh vào mặt mình.

"Thình thịch... thình thịch..."

Trong không khí không có một chút âm thanh nào, dường như nó bị át đi bởi tiếng tim đập của cô.

Lâm Phong nhắm mắt hôn lên môi cô.

Một cảm giác mềm mại và ấm áp lan tỏa từ khuôn mặt của Khương Y Thanh, và lan ra khắp cơ thể cô ngay lập tức. Khương Y Thanh chậm rãi nhắm mắt lại, hô hấp dồn dập, khoảnh khắc đó, cô cảm giác như rơi xuống vực thẳm, hoàn toàn không biết mình đang ở đâu.

Bỗng nhiên đôi môi nóng ấm rời khỏi mặt cô, Khương Y Thanh bừng tỉnh như bị kéo lại.

Cô chậm rãi mở mắt ra, nhưng cô không dám nhìn vào mắt Lâm Phong chút nào, đầu cúi xuống, khuôn mặt nóng bừng như bị lửa đốt.

Cả hai đều không nói gì, thời gian như đứng yên.

Cuối cùng, Khương Y Thanh nhẹ nhàng nói, nhưng ánh mắt vẫn nhìn xuống mặt đất.

"Lâm Phong, anh...'

"Suyt, em đừng nói gì hết..."

Lâm Phong bỗng nhiên ngăn cô lại, làm động tác "suyt" với cô, vẻ mặt vô cùng dịu dàng.

"Tiểu Thanh, anh muốn em biết rằng dù có chuyện gì xảy ra, anh sẽ luôn ở bên cạnh em."

"Đừng bao giờ bỏ cuộc, giống như nụ hôn vừa rồi..."

Anh dịu dàng nhìn vào mắt Khương Y Thanh, nghiêng mặt qua, định lặp lại chiêu cũ.

Lần này Khương Y Thanh không định ngoan ngoãn nghe theo, cô ngẩng đầu lên duỗi tay ra chặn mặt Lâm Phong lại.

"Anh hôn thành nghiện rồi phải không?"

Cô bỗng thay đổi sắc mặt, nghiêm túc nói.

Anh cũng cố ý mở to mắt, giả vờ tức giận nhìn Khương Y Thanh, hoàn toàn không có ý thương lượng.

Ai dà, phụ nữ thay đổi sắc mặt nhanh thật! Sao mà giống thời tiết của Tây Tạng đến thế, lúc thì nắng lúc lại mưa.

Lâm Phong sửng sốt, anh chưa bao giờ thấy cục diện này.

Trong thời gian qua, dựa vào da mặt dày và dùng mọi thủ đoạn dây dưa, tuy Khương Y Thanh có từ chối, nhưng anh vẫn luôn tìm được cơ hội.

Có vẻ như nụ hôn thứ hai của ngày hôm nay không có cơ hội nào cả.

"À, đúng vậy... không phải, không phải!"

Lâm Phong mỉm cười ngồi thẳng dậy, bắt đầu nói năng không mạch lạc.

Anh liếm liếm môi, giống như vẫn còn có điều gì muốn nói, vẫn còn đang hồi tưởng lại dư vị tuyệt vời vừa rồi.

Khương Y Thanh nhìn anh, vừa tức giận vừa buồn cười, trừng mắt nhìn anh.

"Đúng rồi, Tiểu Thanh à, vừa rồi em định hỏi gì vậy?"

Lâm Phong chợt nhớ ra vừa rồi Khương Y Thanh có chuyện muốn nói, thế nên anh hắng giọng hỏi.

"Định hỏi cái gì?...

Khương Y Thanh chớp chớp mắt, giống như thình lình không nhớ ra được ngay lập tức.

"À đúng rồi, em muốn hỏi anh là đã ấn định thời gian trở lại Thượng Hải chưa?"

Cô bỗng nhớ lại, nhìn Lâm Phong nói.

Quả nhiên lại là vấn đề này.

Lâm Phong thầm kêu khổ, thực ra anh đã đoán được Khương Y Thanh muốn hỏi gì.

Trên thực tế, so với Khương Y Thanh và Thiến Thiến, anh càng muốn trở về Thượng Hải sớm hơn.

Một mặt là không được Khúc Bố tin tưởng, mặt khác là vì Khương Y Thanh nôn nóng muốn trở về, khiến Lâm Phong bận tối mắt, lo cái này, mất cái kia, khó mà vẹn toàn.

Khó khăn lắm mới trấn an được Khúc Bố, thì Khương Y Thanh bắt đầu thúc giục mình.

Lâm Phong chớp chớp mắt, cố gắng bình tĩnh lại.

Không còn nghi ngờ gì nữa, khoai tây, củ cải và bắp cải đã bén rễ.

Dựa theo chu kỳ trông rau thông thường là hai tháng, nếu quy đổi thành thời gian ngoài không gian, anh chỉ cần thêm hai ngày nữa là có thể thấy những loại rau này trưởng thành và sinh ra hạt giống.

Bao gồm cả thu hoạch và phơi khô, ba ngày chắc là đủ.

"Tiểu Thanh, em có thể cho anh thêm ba ngày nữa được không?"

Lâm Phong suy nghĩ một lúc, nhìn Khương Y Thanh đưa ra thời hạn cuối cùng.

"Ba ngày? Là anh nói đấy nhé."

Khương Y Thanh bỗng nhiên nở nụ cười, lông mày giãn ra.

"Tức là, trong ba ngày nữa, chúng ta sẽ có thể trở về Thượng Hải?"
Bình Luận (0)
Comment