Nông Dân Làm Giàu Gà Trống Nuôi Con (Dịch Full)

Chương 452 - Chương 452: Cuối Cùng Cũng Có Tiến Bộ

Chương 452: Cuối cùng cũng có tiến bộ Chương 452: Cuối cùng cũng có tiến bộChương 452: Cuối cùng cũng có tiến bộ

Bên trong vườn rau, hoa của củ cải Tây Tạng và rau cải trắng đã kinh biến đến mức bắt đầu khô héo, đằng sau hoa màu trắng và đỏ là những vỏ hạt phình ra.

Lâm Phong hưng phấn ngồi xổm xuống, cẩn thận quan sát.

Hoa của rau cải trắng đã bắt đầu tróc ra, để lộ phần vỏ hạt ra bên ngoài.

Trong khi hoa củ cải Tây Tạng ở bên cạnh dường như lại nhanh hơn một chút, phần lớn những bông hoa trắng đã bong ra từng mảng, lít nha lít nhít vỏ hạt đã vươn dài ra, giống như những chiếc xúc tu nhỏ đang tham lam hưởng thụ ánh mặt trời.

Tuy nhiên, lúc này vỏ hạt vẫn còn là màu xanh biếc, hạt giống bên trong chưa thể ngắt đi được.

Lúc này cần giảm lượng nước cung cấp, đợi tới khi vào trong không gian ngày mai, những vỏ hạt này sẽ tự nhiên khô đi và trưởng thành.

Đến lúc đó nhẹ nhàng đụng một cái, vỏ hạt sẽ tự mở ra chỉ bằng một cú chạm nhẹ.

Lâm Phong học được những thao tác này ở nông thôn khi còn nhỏ, mặc dù đã nhiều năm trôi qua nhưng anh vẫn nhớ rõ ràng.

Lâm Phong bắt đầu cảm thấy may mắn vì bản thân đã học được cách thu thập hạt giống khi còn ở nông thôn.

Chứ không phải nước đến chân mới nhảy, học qua loa xong đi thực hiện luôn, chẳng biết được điều gì có thể xảy ra.

Anh đứng lên, chuẩn bị đi tưới nước cho vườn rau, đầu đột nhiên "ong" lên một cái, cả kinh khẽ run rẩy.

Ba cây đông trùng hạ thảo ở góc vườn rau lại biến mất rồi! Lúc đầu Lâm Phong vốn tưởng rằng ba cây đông trùng hạ thảo còn ở nguyên tại chỗ, cũng không có ý định đi xem một chút xảy ra chuyện gì.

Kết quả chỉ là lơ đãng liếc qua, ở chỗ bên trong tảng đá làm ký hiệu, đã biến mất tiêu không thấy tăm hơi.

Ba cây đông trùng hạ thảo kia, giống như biết làm ảo thuật, biến mất không hư không!

Trên mặt đất xốp bùn không có vật gì, chỉ còn lại ba cái đen sì lỗ nhỏ, như thể như là bị người nhổ đi.

Không thể nào, rõ ràng buổi chiều lúc tiến vào trong không gian vẫn còn ở đó cơ mà.

Lâm Phong không thể tiếp nhận nổi, trở nên ảo não, buồn bực.

Anh lấy chiếc xẻng nhỏ mang theo bên mình ra, nhẹ nhàng đào sâu vào bên trong lỗ đen nhỏ.

Một lần, hai lần, Lâm Phong cẩn thận đào móc đất trong hố ra.

Khi đào xuống độ sâu tâm khoảng một ngón tay, đã chạm tới đáy, không tìm thấy bất cứ thứ gì ở bên trong.

Lâm Phong không cam tâm, tiếp tục đào sâu xuống dưới đất, không có gì ngoài bùn đất cả.

Trên trán lấm tấm mồ hôi, lại tiếp tục đào hai hố còn lại.

Kết quả vẫn như vậy, ba cây đông trùng hạ thảo, một cái cũng không thấy đâu.

Lúc này anh triệt để mất hết hi vọng, co quắp ngồi dưới đất, thở hồng hộc.

Không biết có phải là bởi vì hồi hộp hay không, mà chỉ đào ba cái hố nhỏ thôi nhưng mệt hơn nhiều so với việc tưới nước.

Hiện tại Lâm Phong cũng không có chủ ý gì.

Anh võ võ lên mặt, cố gắng làm mình tỉnh táo lại. Vì đào xuống không tìm thấy dấu vết của Đông Trùng Hạ Thảo nên chỉ có một khả năng.

Đông Trùng Hạ Thảo nhất định đã trèo lên trên, là từ mặt đất đi ra ngoài.

Nghĩ đến đây, Lâm Phong ngồi xổm xuống, lục soát trong bụi cỏ ở xung quanh.

Vẫn không có chút dấu vết, manh mối nào cả.

Thậm chí ngay cả vết tích côn trùng nhúc nhích cũng không thấy, điều này hoàn toàn không hợp logic.

"Thật sự là gặp quỷ!"

Lâm Phong ném mạnh xẻng sắt xuống đất, oán hận nói.

Anh thật sự không hiểu, loài côn trùng nhỏ bé này, còn có thể mọc ra cánh và bay được sao?

"Mọc ra cánh? !

Trong đầu Lâm Phong đột nhiên xuất hiện một ý niệm, chợt lóe lên.

"Chẳng lẽ côn trùng ở dưới bùn đất đã biến thành bươm bướm, cho nên mới trốn thoát mà không lưu lại chút dấu vết nào?"

Anh tự nhủ, ngồi xổm xuống nhặt chiếc xẻng nhỏ lên, trầm ngâm suy nghĩ.

"Nhất định là như vậy rồi!"

Lâm Phong bừng tỉnh đại ngộ, giống như đã phát hiện ra được bí mật gì kinh thiên động địa, khóe miệng không kìm được mà nhếch lên.

Vậy mấy cây Đông Trùng Hạ Thảo lần trước, chắc chắn cũng biến mất như thế này!

Nghĩ tới đây, Lâm Phong âm thầm vui mừng.

Theo các bước thông thường, sau khi ấu trùng bướm biến thành bươm bướm, bước tiếp theo là sinh sản. Lần trước, mấy cây kia chạy mất, cộng thêm ba cây lần này, là đủ số bươm bướm để hình thành một quần thể sinh sản quy mô nhỏ.

Không gian này là không gian kín, nếu như âu bướm đã sinh sản thế hệ tiếp theo thì chắc chắn vẫn còn ở nguyên bên trong không gian.

Lâm Phong càng nghĩ càng kích động.

Đúng là vô tình cắm liễu liễu lại xanh, anh đáng bậy đánh bạ, thế mà có thể khiến cho việc nuôi dưỡng Đông Trùng Hạ Thảo có tiến triển mới.

Một khi bươm bướm tiến hành sinh sản, vậy việc trông Đông trùng hạ thảo coi như đã thành công một nửa.

Còn lại, chính là nuôi cấy vi khuẩn.

Có điều bây giờ không phải là lúc để tìm bướm đêm.

Khương Y Thanh vẫn còn đang chờ anh chuẩn bị nước tắm.

Lâm Phong nhìn đồng hồ trên tay, au mồ hôi trên trán, nhanh chóng dùng tâm trí rời khỏi không gian.

"Tiểu Thanh, mau dẫn Thiến Thiến tới tắm rửa đi!"

Trong phòng tắm, một chiếc bồn tắm cực lớn được bày trên mặt đất, nước nóng bên trong đang bốc hơi nóng, bừng bừng dâng lên.

Lâm Phong dùng tay kiểm tra nhiệt độ nước, phát hiện đã vừa vặn.

Thấy không ai trả lời, Lâm Phong thò đầu ra khỏi phòng tắm.

Hóa ra Thiến Thiến đã ngủ quên trong vòng tay của Khương Y Thanh, và Khương Y Thanh cũng đang đang ngồi tại bên cạnh lò lửa mà chợp mắt một lúc.

Một cảm giác đau lòng không thể lý giải đột nhiên vọt tới.

Lâm Phong nhẹ chân nhẹ tay đi tới, ôm lấy Thiến Thiến vào trong lông ngực mình. Khương Y Thanh bỗng nhiên bừng tỉnh, dụi dụi con mắt, buồn ngủ mông lung nhìn Lâm Phong ngáp một cái.

"Suyt...' Lâm Phong làm động tác "Suyt”, chỉ lên trên giường.

"Tiểu Thanh, em lên trên giường ngủ một lát đi."

Anh nhẹ giọng nói, trái tim đau đớn không thôi.

Khương Y Thanh cong môi đứng dậy.

"Không được, người ngợm của em bẩn chết đi được, phải tắm rửa xong mới đi ngủ tiếp được."

Cô vươn vai một cái, đã thanh tỉnh lại.

Lúc này Thiến Thiến cũng đã tỉnh dậy, còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì.

"Ba ơi, chúng ta chúng ta sắp xuất phát đi tới sân bay sao?”

Cô bé thì thào hỏi, tựa đầu vào vai Lâm Phong.

Lâm Phong cười cười, không nói gì.

Dạo này Thiến Thiến và Khương Y Thanh đi theo anh, thực tế đã phải gánh chịu quá nhiều khổ sở.

Cũng may cũng sắp trở về.

Khương Y Thanh cười lắc đầu, vội vàng đón lấy Thiến Thiến, bước vào phòng tắm.

"Reng, reng, reng...' Sáng sớm hôm sau, tiếng chuông báo thức rộn ràng vang lên.

Lâm Phong bỗng nhiên xoay người, từ trên giường ngồi dậy, tắt đồng hồ báo thức.

Khương Y Thanh và Thiến Thiến ở bên cạnh vẫn đang ngủ say, may là chưa bị tiếng chuông đánh thức. Anh nhìn đồng hồ, năm giờ ba mươi phút sáng.

Dựa theo ước định, anh sẽ tập hợp tại nhà của Khúc Bố và Trát Tây Thứ Nhân vào lúc sáu giờ.

Lâm Phong không có thời gian lãng phí, mặc quần áo chỉnh tê, vệ sinh cá nhân đơn giản xong lập tức đeo túi đeo lưng đi ra ngoài.

Sắc trời đã bắt đầu hửng sáng, không khí lạnh bốc lên, chui thẳng vào trong cổ người.

Bên ngoài nhà bạt, Khúc Bố và Trát Tây Thứ Nhân đã đứng chờ sẵn ở cửa ra vào.

Lâm Phong đi tới gần, thở hổn hển.

"Xin lỗi, xin lỗi, tôi đến muộn!"

Anh chà xát hai tay đã cóng đến run rẩy của mình vào nhau, nhìn đồng hồ một cái, mới có sáu giờ.

Khúc Bố hết sức nghiêm túc, nhìn Lâm Phong,'Ừm" một tiếng không nói thêm bất cứ lời nào.

Ngược lại là Trát Tây Thứ Nhân ở bên cạnh có vẻ tràn đầy nhẹ nhõm, tựa hồ có chút hưng phấn.

"Không muộn, không muộn chút nào cải"

Hắn nhấc ba lô trên mặt đất lên, khoác lên vai, xem như chào hỏi với Lâm Phong.

Lâm Phong liếc mắt nhìn Khúc Bố, thấy hắn im lặng, trong lòng nhất thời trâm xuống.
Bình Luận (0)
Comment