Nông Dân Làm Giàu Gà Trống Nuôi Con (Dịch Full)

Chương 451 - Chương 451: Chuẩn Bị Đi Núi Aricoma

Chương 451: Chuẩn bị đi núi Aricoma Chương 451: Chuẩn bị đi núi AricomaChương 451: Chuẩn bị đi núi Aricoma

Anh nhấn mạnh, lại một lần nữa nói ra thỉnh cầu của mình, kiên định nhìn Khúc Bố.

Khúc Bố nhất thời không biết trả lời thế nào, kinh ngạc nhìn Lâm Phong.

"Lâm Phong, cậu thật sự sẽ rời khỏi nơi này sớm tới vậy sao?"

Mấy giây sau, hắn lặp lại câu hỏi thêm một lần nữa, tựa hồ như không thể tin được.

"Ba ơi, vậy là chúng ta sắp rời khỏi nơi này rồi sao?"

Thiến Thiến tai thính ở bên cạnh đột nhiên tới tiếp lời, trên tay cầm điểm tâm, hiếu kỳ nghiêng đầu nhìn Lâm Phong.

Khương Y Thanh cũng bị đám người Lâm Phong hấp dẫn lực chú ý, ngơ ngác nhìn Lâm Phong.

Lâm Phong nhếch miệng, nhịp tim đột nhiên thêm nhanh.

"Ừm, đúng vậy đó Thiến Thiến, Tiểu Thanh, ngay ngày mai anh sẽ đi mua vé máy bay, ngày mốt là có thể vê đến được Thượng Hải rồi!"

Anh nhìn Khương Y Thanh, nặng nề gật đầu, trong mắt tràn đầy khẳng định.

"AI Tốt quá rồi! Vậy là sắp có thể quay về Thượng Hải rồi!"

Thiến Thiến đột nhiên giơ hai tay lên quơ quợ, vui vẻ kêu lớn.

Khương Y Thanh cũng không thể che giấu nổi sự vui mừng, giơ ngón tay cái với Lâm Phong, cả mặt dịu dàng mà nhìn anh.

Trát Tây Thứ Nhân và Nhiệt Y ở bên cạnh còn chưa có phản ứng lại kịp, không biết chuyện gì đang xảy ra.

"Lâm Phong đại ca, vừa rồi anh nói, ngày mốt anh định làm gì cơ?" Trát Tây Thứ Nhân khó hiểu nhìn Lâm Phong, đặt ly rượu trong tay xuống hỏi.

Lâm Phong lấy lại bình tĩnh, đặt tách trà trong tay xuống.

"Khúc Bố, Nhiệt Y còn có Trát Tây Thứ Nhân, cám ơn mọi người đã quan tâm, chăm sóc chúng tôi trong khoảng thời gian này."

"Ngày mốt, tôi sẽ đưa Tiểu Thanh và Thiến Thiến, quay trở lại thành phố Thượng Hải ......'.

Trên mặt Lâm Phong hiện lên vẻ buồn bã, nhìn mọi người nói từng câu từng chữ, trong giọng nói tựa hồ cũng có chút run rẩy.

Bầu không khí bỗng trở nên đông cứng, không có người nói chuyện.

"Được rồi, được rồi, may mà hôm nay còn giữ cả nhà cậu ở lại ăn cơm chiều."

Nhiệt Y nở nụ cười, đánh vỡ sự im lặng.

"Mọi người sắp về rồi, hôm nay nhất định phải ăn nhiều vào nhé!"

Nói xong, Nhiệt Y chuyển chiếc đĩa trước mặt của mình tới chỗ của Thiến Thiến.

Khúc Bố không nói gì, rót cho chính mình một chén rượu đầy, đưa tới bên miệng khẽ nhấp một ngụm.

"Lâm Phong, cậu nói đi, cần chúng tôi làm cái gì?"

Hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thẳng về phía Lâm Phong.

"Tôi muốn mọi người dẫn tôi đi đào Đông trùng hạ thảo thêm một lần nữa..."

Lâm Phong không hề nghĩ ngợi, tiết lộ kế hoạch của mình.

Chỉ còn một ngày cuối cùng, anh nhất định phải tự tay đào lên được đông trùng hạ thảo hoang dại, có như thế Lâm Phong mới có thể tiếp xúc gần gũi được với bọn chúng, tìm ra biện pháp thuần phục bọn chúng một cách nhân tạo.

"Dẫn cậu đi đào Đông trùng hạ thảo?"

Trát Tây Thứ Nhân nghe vậy hết sức bất ngờ, tò mò nhìn Lâm Phong hỏi. "Đào Đông trùng hạ thảo khổ cực lắm, chỉ sợ anh..."

Hắn dừng một chút, không nói hết cả câu.

Đông trùng hạ thảo mọc ở trên những vùng núi xa xôi có độ cao hơn ba ngàn mét so với mực nước biển, một nơi có nhiệt độ không khí thấp, lượng oxy loãng, nếu vận may không tốt, thời tiết sẽ còn cực kỳ ác liệt.

Muốn đào được Đông Trùng Hạ Thảo thành công, nhất định phải tiếp nhận chịu đựng những gian khổ mà người bình thường khó có thể chịu đựng được.

"À, mọi người không cần lo lắng cho tôi đâu."

Trên mặt Lâm Phong lộ ra vẻ thoải mái, không để ý lắm.

"Đừng quên, mọi người là dân chăn nuôi thì tôi cũng là nông dân!"

Trát Tây Thứ Nhân nghe xong, nhìn Lâm Phong một chút sau đó lại quay người nhìn sang Khúc Bố.

Khúc Bố không nói gì, chỉ nhẹ gật đầu, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Hắn biết đối với chuyện này, Lâm Phong nhất định sẽ không lùi bước.

Khi ấy cả hai đã đạt được thỏa thuận, Lâm Phong trợ giúp gieo trồng hạt giống rau quả, trong khi Khúc Bố nhất định phải giúp Lâm Phong tìm ra được phương pháp trông Đông Trùng Hạ Thảo.

Hiện tại Lâm Phong đưa ra lời thỉnh cầu này, hắn tựa hồ như không có lý do gì để cự tuyệt được cả.

Trát Tây Thứ Nhân hiểu được ý tứ của Khúc Bố, không còn kiên trì giữ Lâm Phong lại nữa.

Nửa giờ sau, tất cả mọi người cơm nước no nê, Thiến Thiến nhàn nhã nằm trên ghế dài, vui vẻ lắc lắc đôi chân nhỏ.

Lâm Phong và đám người Trát Tây Thứ Nhân chuyển vị trí ra bên ngoài nhà bạt, trò chuyện về việc đào Đông trùng hạ thảo vào ngày mai. "Khúc Bố, ngày mai mấy giờ chúng ta xuất phát?"

Lâm Phong có chút thiếu kiên nhân, không chờ đợi kịp nữa, vội vàng hỏi.

Khúc Bố sờ râu, lâm vào trầm tư.

Nếu ngày mai dẫn Lâm Phong đi đào đông trùng hạ thảo, khẳng định phải cam đoan có thể đào được thành công.

Chỉ còn lại duy nhất một ngày mai, bọn họ đã không còn thời gian để lãng phí nữa rồi.

"Trát Tây Thứ Nhân, lân trước chúng ta đi tới đỉnh núi kia, cách chỗ này bao xa ấy nhỉ?"

Khúc Bố không trả lời Lâm Phong, mà chuyển hướng hỏi Trát Tây Thứ Nhân.

"Ngọn núi lần trước chúng ta tới có tên là Đỉnh Bất Tử, cách nơi đây khoảng một giờ đi đường!"

Đây là một trong ba mươi sáu đỉnh núi, có độ cao 1. 610 mét, nằm trong Khu thắng cảnh Bắc Hải của núi Hoàng Sơn.

Trát Tây Thứ Nhân suy nghĩ một hồi, cho ra một câu trả lời đại khái.

Khúc Bố nhẹ gật đầu, ngẫu nhiên lập kế hoạch.

"Ừm, để đảm bảo an toàn vào ngày mai, chúng ta sẽ tới núi Aricoma ở nơi xa hơn.”

"Núi Aricoma?!"

Trát Tây Thứ Nhân không tin vào tai mình, nhìn Khúc Bố lớn tiếng hỏi.

Núi Aricoma là dãy núi có độ cao so với mực nước biển cao nhất ở đây, cũng là nơi xa nhất trong khu vực này, cách nơi này khoảng chừng một tiếng rưỡi đi đường.

Đỉnh núi ở đó quanh năm bị tuyết đọng bao trùm, thời tiết rét lạnh, lúc nào cũng có thể sẽ xuất hiện gió to mưa lớn, cho nên có rất ít người xuất hiện ở xung quanh nơi này. Nếu như không phải có nhu cầu đặc thù gì, thì ngay cả người dân Tây Tạng thường thì cũng sẽ không lựa chọn tới núi Aricoma để đào Đông Trùng Hạ Thảo.

Lần trước Trát Tây Thứ Nhân và Khúc Bố tới núi Aricoma tìm vận may là ba năm trước.

"ừm, quyết định là đi núi Aricoma đi!"

Khúc Bố càng thêm kiên định vê kế hoạch của mình, không một chút do dự.

"Lâm Phong, đúng bảy giờ sáng ngày mai, cậu tới đây tập hợp nhét"

Hắn nhìn Lâm Phong, kiên định nói.

"Ừm, quyết định vậy đi!"

Mặc dù Lâm Phong có chút lo lắng về hành trình của ngày mai, nhưng trông thấy dáng vẻ tự tin đã tính trước của Khúc Bố, cũng cảm thấy yên tâm.

Anh biết ngày mai nhất định sẽ không tay không mà về.

Ba người ai cũng không nói chuyện, cứ như vậy đạt thành nhận thức chung.

Hai mươi phút sau, Lâm Phong mang theo Thiến Thiến và Khương Y Thanh trở về nhà bạt.

Nhiệt độ bất chợt giảm xuống đến âm mười mấy độ, mặc dù bên trong nhà bạt có thể cản được gió lạnh ở bên ngoài, nhưng vẫn lạnh như rơi vào trong hố băng.

Khương Y Thanh và Thiến Thiến đã sớm cóng đến run rẩy, ra sức giậm chân xuống mặt đất.

Lâm Phong vội vàng ôm củi lửa từ bên ngoài nhà bạt vào, nhóm lò lên.

Mười phút sau, bên trong nhà bạt dần ấm lên.

Có lẽ Thiến Thiến đã quá mệt mỏi, nên mới ở trong vòng tay của Khương Y Thanh ngủ thiếp đi từ lúc nào không hay.

"Tiểu Thanh, để anh đi đun nước nóng cho hai mẹ conl" Lâm Phong nhìn Khương Y Thanh ngồi ngốc bên cạnh lò lửa, trái tim đau nhói không thôi.

Cuộc sống ở Tây Tạng, thực sự rất khó để Khương Y Thanh và Thiến Thiến có thể thích ứng được.

Anh đột nhiên cảm thấy, bản thân đã để hai người bọn họ thua thiệt quá nhiều.

"Ừm, ở đây lạnh quá."

Khương Y Thanh lấy lại tỉnh thần, cong môi nhỏ giọng phàn nàn.

Lâm Phong quỳ xuống, sờ lên tay của cô, bàn tay lúc này đã lạnh như que kem.

"Em ở đây chờ anh một lát, anh lập tức đi chuẩn bị nước tắm cho em ngay!"

Anh vội vàng đi vào phòng tắm, lách người vào trong không gian.

Bên trong không gian, nhiệt độ đột nhiên tăng lên.

Lâm Phong không một chút chân chừ, mang theo một cái thùng, múc đầy một thùng nước thanh tuyền ấm áp, đưa ra bên ngoài không gian.

Rất nhanh, nước tắm đã được chuẩn bị xong.

Làm xong mọi việc mới trôi qua vài phút, Lâm Phong thừa dịp khe hở, lại lách vào không gian, đi thẳng tới chỗ vườn rau.
Bình Luận (0)
Comment