Chương 450: Thỉnh cầu trước ly biệt
Chương 450: Thỉnh cầu trước ly biệtChương 450: Thỉnh cầu trước ly biệt
"Ha ha...' Mọi người đồng loạt cười lớn.
"Thiến Thiến, miêu tả của con thật sự là quá chuẩn xác!"
Khúc Bố cười đến con mắt đều híp thành một đường.
Dứt lời ông cầm lấy hai miếng, đưa tới tay của Thiến Thiến.
Thiến Thiến nháy nháy mắt, suy nghĩ một lúc chỉ lấy một miếng.
"Cảm ơn bác Khúc Bố!"
"Con lấy một miếng là được rồi ạ, còn có rất nhiều mỹ thực chờ con ăn nhai"
Nói xong cô nhóc đưa ngón tay ra chỉ một bàn điểm tâm trước mặt, đôi mắt cứ như đang phát sáng.
Lại là một trận cười to, tất cả mọi người đều đang ôm bụng, cười ngã nghiêng ngã ngửa.
Thiến Thiến không để ý đến mọi người, cầm lấy tsampa nhét vào trong miệng, mở miệng thật lớn để nhai.
"À phải rồi Lâm Phong, cậu buổi chiều tới tìm tôi, có chuyện gì à !?"
Khúc Bố vừa nhai thức ăn, vừa nhìn Lâm Phong chủ động hỏi thăm.
Lâm Phong nhấp một hớp trà bơ, thở dài, thấy khó mở lời.
Khúc Bố thấy thế, sắc mặt cũng nghiêm túc.
"Lâm Phong, là chuyện về hạt giống rau quả sao?"
Ông không khỏi khẩn trương, sờ sờ chòm râu của mình, thân thể rướn về phía trước, nhìn thẳng Lâm Phong.
"À, không phải không phải!"
Lâm Phong vội vã xua tay, xua tan nghi ngờ của Khúc Bố. "Hạt giống khoảng hai ngày nữa là có thể giao vào tay bác."
"Chuyện tôi đã hứa với bác, chắc chắn sẽ không nuốt lời!"
Anh cười giải thích, trông tràn trề lòng tin.
Khúc Bố lúc này mới yên lòng, ngồi thẳng người, cầm lấy một miệng bánh ngọt bỏ vào trong miệng nhai.
"Ha ha, ngoại trừ chuyện về hạt giống, chuyện khác đều là chuyện nhỏ!"
"Lâm Phong, có chuyện gì tôi có thể giúp, cậu cứ nói thoải mái!"
Nói xong ông lại không tự chủ lau râu mép, vẻ mặt bình thản nhìn Lâm Phong.
Lâm Phong bị nhìn thấy có chút không được tự nhiên.
Càng là chuyện đáp ứng rất sảng khoái, có đôi khi lại càng khó giải quyết.
Lúc này, anh ngược lại hy vọng Khúc Bố biểu đạt ý bối rối.
Nhưng người đàn ông trước mắt lại nói thẳng mọi chuyện đều không vấn đề, hy vọng kết quả không muốn khiến người ta thất vọng.
"Khúc Bố, tôi muốn hỏi bác về chuyện sinh trưởng của đông trùng hạ thảo."
Lâm Phong ngẩng đầu lên, nói thẳng vào vấn đề.
"Sinh trưởng của Đông trùng hạ thảo?"
Khúc Bố dường như là lần đầu tiên nghe nói vê vấn đề này, lập tức mở to hai mắt.
"Ý cậu là một nửa số côn trùng trên đông trùng hạ thảo phải không !?"
Ông hỏi ngược lại, đầu óc mơ hồ.
"Ừ, không sai, chính là những côn trùng kia."
Lâm Phong gật đầu, trong lòng âm thầm vui vẻ.
Khúc Bố không hổ là tay già đời đào đông trùng hạ thảo, xem ra hỏi ông ta nhất định không sai.
"Lấy 3 cây đông trùng hạ thảo từ chỗ bác, tôi lại trồng vào trong đất..."
Lâm Phong chậm rãi mở miệng kể.
"Cái gì? CẬU lại trồng vào trong đất rồi?"
Khúc Bố trừng lớn mắt, cho rằng mình nghe lâm, vì vậy lặp lại câu hỏi.
"Vậy lần này bọn nó, có lại sống lại hay không?"
Không đợi Lâm Phong mở miệng, ông đã giành hỏi trước, vẻ mặt tò mò nhìn Lâm Phong.
"À... tôi không chắc..."
Lâm Phong lắc đầu, tâm tình trong nháy mắt suy sụp, ngay cả tiếng nói cũng trâm thấp không ít.
"Lần này chúng nó cũng không biến mất, cho nên tôi không còn cách nào xác định chúng nó có còn sống hay không..."
Anh giải thích, sự bất đắc dĩ viết ở trên mặt.
"Không biết có sống sót hay không, vậy sao cậu không đào ra xem một chút?"
Khúc Bố là một người thẳng tính, thích nói thẳng vào việc, cũng đã nghĩ ra một biện pháp.
"Đào ra, tôi cũng không chắc..."
Lâm Phong giải thích, tâm tình rơi xuống cực thấp.
"Làm sao đào đông trùng hạ thảo, tôi vốn là dân nghiệp dư, không biết nên đào từ đâu."
Anh cười khổ, cứ như đang cười nhạo mình.
Một người làm sao đào đông trùng hạ thảo cũng không biết, lại một lòng một dạ nghĩ làm sao nuôi trông nhân tạo. E rằng trên thế giới trừ anh ra, đã tìm không ra người thứ hai như vậy.
Lâm Phong lúng túng nghiêng mặt đi, cầm lấy trà bơ trước người, chợt ực một hớp.
"Ba ba, ba ba lại đang uống rượu rồi!"
Ở bên cạnh Thiến Thiến thấy Lâm Phong cầm tách trà uống một hớp, cho rằng ba ba lại đang uống rượu, bèn thả điểm tâm trong tay xuống, bàn tay nhỏ bé chống nạnh, nổi giận đùng đùng nhòm Lâm Phong.
"Hừ, mụ mụ nói, mụ mụ không thích một người đàn ông toàn mùi rượu!"
Dứt lời, cô nhóc làm bộ tức giận, mắt to trợn tròn, nhìn nhìn Lâm Phong, lại nhìn nhìn Khương Y Thanh ở cạnh bên, giống như một tiểu đại nhân.
Khương Y Thanh nghe xong, mặt đỏ rần lên.
"Thiến Thiến, con nói lung tung gì vậy..."
Cô tiến đến bên lỗ tai của Thiến Thiến, hướng về phía cô nhóc nháy mắt ra dấu, gương mặt thẹn thùng.
Lâm Phong nín để không bật cười, trong lòng đã sớm mừng như điên.
Nhưng anh làm bộ không phát hiện, hắng giọng nói.
"Được rồi được rồi, ba ba nghe lời con, ngày hôm nay tuyệt không uống rượu!"
Lúc này Thiến Thiến mới yên lòng, tiếp tục ăn đồ.
"Lâm Phong, trồng đông trùng hạ thảo, e rằng thật không có đơn giản như cậu nghĩ vậy...
Khúc Bố không để ý đến họ, nghiêm túc nói với Lâm Phong.
Nói xong ông đưa tay ra, lại rót cho Lâm Phong một chén trà bơ.
Nghe xong lời của Khúc Bố, Lâm Phong như bị cái gì đụng trúng, thân thể nhẹ nhàng run lên. Đây cũng không phải là lần đầu tiên Khúc Bố khuyên mình từ bỏ việc trông đông trùng hạ thảo.
"Khúc Bố, bác có thể mọi tri thức mà bác biết về đông trùng hạ thảo, nói hết cho tôi biết không?"
Anh không tiếp thu lời của Khúc Bố, mà là đưa ra thỉnh cầu của mình, khóe môi nhếch lên nụ cười không khuất phục.
Khúc Bố suy nghĩ một chút, không từ chối, chậm rãi gật đầu.
"Tôi nghe mấy người già nói, muốn hình thành đông trùng hạ thảo, thì trước hết phải có ấu trùng bướm."
"Đợi ấu trùng bướm lớn lên và bị một loại vi khuẩn xâm chiếm thân thể, mới có thể vào mùa xuân năm sau phát triển thành đông trùng hạ thảo..."
Nói đến đây ông cố ý ngừng lại, bình tĩnh nhìn Lâm Phong, nhướng lông mày, dường như đang quan sát phản ứng của anh.
Đối với mấy chuyện này, Lâm Phong cũng biết đôi điều.
Nhưng nghe từ trong miệng của bạn bè Tạng, anh vẫn là lần đầu tiên nghe.
Lâm Phong cùng Khúc Bố bốn mắt nhìn nhau, hai người trong chốc lát đều không nói gì.
"Khúc Bố, những chuyện mà bác nói, tôi đều biết..."
Lâm Phong mở miệng, thấp giọng nói.
"Nếu cậu biết, vậy cậu muốn hỏi điều gì?"
Lâm Phong ngầm cười khổ.
Thì ra Khúc Bố là muốn cho mình bỏ đi ý niệm trong đầu.
Đã đến lúc này rồi, làm sao có thể từ bỏ.
Anh vẫn tin tưởng vững chắc, không gian kia, nhất định có thể sáng tạo ra càng nhiều kinh hỉ hơn.
Hiện tại lại có một không gian lớn, chính là như hổ thêm cánh, lúc này từ bỏ, không phải là phong cách của mình.
"Khúc Bố, bác đừng khuyên tôi nữa."
"Tối đa ngày mốt, tôi sẽ phải dẫn Khương Y Thanh cùng Thiến Thiến trở về Thượng Hải rồi..."
Lâm Phong ngồi thẳng người, nặng nề thở hắt ra, nhìn Khúc Bố nói rằng.
"Cái gì... ngày một cậu đã phải rời khỏi nơi này?"
Khúc Bố tưởng mình nghe lầm, cố ý xích thân thể về phía trước.
"Không sai, đây chính là hành trình kế hoạch của tôi!"
Lâm Phong kiên nghị nhìn Khúc Bố, không hề giống như đang nói đùa.
"Cho nên trước khi đi, mặc kệ có bao nhiêu trắc trở, tôi cân bác giúp tôi một chút, tìm được phương pháp trồng đông trùng hạ thảo!"