Nông Dân Làm Giàu Gà Trống Nuôi Con (Dịch Full)

Chương 449 - Chương 449: Buổi Tiệc Thịnh Soạn Cuối Cùng

Chương 449: Buổi tiệc thịnh soạn cuối cùng Chương 449: Buổi tiệc thịnh soạn cuối cùngChương 449: Buổi tiệc thịnh soạn cuối cùng

Nhiệt Y lúc này mới vui vẻ ra mặt, cứ như thu được thắng lợi trong cuộc tranh tài, thoả mãn gật gật đầu.

"Lâm Phong, cậu ngồi đợi thêm lát nữa, để bác rót nước cho cậu!"

Bà chưa nói hết, đã xoay người đi vào phòng bếp, bận rộn nấu nướng.

Lâm Phong ngay cả cơ hội nói lời khách sáo cũng không có.

Uống? Sẽ không lại là Chang chứ II

Lâm Phong đột nhiên thấy đầu giật giật, hơi đau đau.

Anh đưa tay tới gần lò lửa để hơ nóng, bất đắc dĩ cười khổ.

Rất nhanh, một tách trà nhỏ nóng hổi đã đưa tới trước mặt của Lâm Phong.

"Nhiệt Y, thực sự không cần khách sáo..."

Lâm Phong muốn từ chối, nhưng dì ấy không cho anh thời gian nói lời từ chối.

Anh đành phải nhận chén trà, cười cười với Nhiệt Y.

"Đây là trà bơ ở chỗ chúng ta, cậu uống thử xem."

Nhiệt Y thấy anh nhận chén trà, hài lòng nở nụ cười.

"Cậu cứ ở đây uống trà trước, bác đã gọi điện cho Trát Tây Thứ Nhân."

"Trước khi trời tối, bọn họ sẽ đưa hai mẹ con Thiến Thiến đến nơi này!"

Lâm Phong yên lòng, thâm thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng cũng không phải là bởi vì Thiến Thiến cùng Khương Y Thanh sẽ lập tức qua đây, mà là trong tay anh bây giờ đang cầm là bơ trà, mà không phải Chang.

"Bác Nhiệt Y, bác đi làm việc của mình đi."

Lâm Phong nhấp ngụm trà bơ, mùi trà cùng mùi sữa thơm nức phủ kín khoang miệng, cực kỳ nồng.

Nhiệt Y như thể hoàn thành được một tâm nguyện, vô cùng hài lòng.

Mùi hương trong miệng của Lâm Phong còn chưa tan, lại nhịn không được uống một ngụm trà trong tay.

Thì ra uống ngon như vậy!

Bao mệt mỏi trong suốt một ngày dường như đều bị tách trà bơ xua tan, toàn thân anh đều thoải mái.

Đây là lần đầu tiên anh cẩn thận thưởng thức trà bơ địa phương.

Mấy phút sau, Lâm Phong đặt chén trà xuống, đi ra khỏi nhà bạt.

Anh nhìn đồng hồ đeo tay, đã 4 giờ rồi, vì vậy lách vào trong không gian.

Dựa theo thời gian trong không gian, đã sắp trôi qua 2 ngày rồi.

Lâm Phong không lãng phí thời gian, vội vã đi tới vườn rau.

Trong vườn rau, hoa bắp cải mọc rậm rạp hơn, mà bên cạnh củ cải Tây Tạng và khoai tây Tây Tạng cũng mọc lên những bông hoa màu trắng và đỏ, rất đẹp.

Dựa theo tốc độ trước mắt, qua nửa ngày nữa, hoa bắp cải và hoa củ cải Tây Tạng sẽ cho hạt.

Không có gì bất ngờ xảy ra, khoai tây mọc dưới đất cũng có thể cho một vụ thu hoạch bội thul

Lâm Phong mừng rỡ, hận không thể lập tức báo tin tức tốt này cho Khương Y Thanh.

Tiến độ này, đã vượt qua mong muốn của mình rồi.

Xem ra, thời gian trở vê Thượng Hải, chí ít có thể sớm hơn một ngày.

Hơn nữa dựa theo kinh nghiệm, trước khi ra hạt, thì không cần phải mỗi ngày tưới nước nữa. Lần này vào, chỉ cần tưới nước là được rồi.

Lâm Phong thở một hơi dài nhẹ nhõm, xem ra đêm nay có thể ngủ ngon giấc.

Anh cầm lấy thùng nước, tưới toàn bộ vườn rau.

Đông trùng hạ thảo dường như cũng không có gì thay đổi, vẫn như cũ.

Lâm Phong ngồi xổm xuống nhìn ba cây đông trùng hạ thảo, nhất thời lại tâm sự nặng nề.

Xem ra, tất cả đáp án, cũng chỉ có Khúc Bố cùng Trát Tây Thứ Nhân có thể giải.

Anh đứng lên duỗi người, nặng nề hít vào, lại nặng nệ thở ra ngoài.

Trong lòng như có một gánh nặng nào đó, nó càng lúc càng nặng tru, như đang đè nặng lên anh.

Tuy nhiên, điều chưa biết cũng đại diện cho cơ hội.

Tạo dựng sự nghiệp đây thách thức, mới phù hợp tính cách của mình.

Lâm Phong nhấp một ngụm trà, nhìn đường hầm phía sau thác nước, có chút do dự.

Không gian lớn kia, nhất định còn ẩn giấu bí mật gì đó chờ đợi mình đi đào móc.

Tốt hay xấu, bây giờ còn không rõ.

Lâm Phong không tính lại dây dưa thêm nữa.

Anh tĩnh tâm, sử dụng ý niệm lóe ra khỏi không gian.

Bên trong nhà bạt, Nhiệt Y vẫn còn bận rộn công việc.

Lâm Phong đứng ở bên ngoài nhà bạt, lấy ra một điếu Vạn Bảo Lộ, chậm rãi hút.

10 phút sau, một chiếc xe tải nhỏ chạy về hướng nhà bạt, bụi bay mù trời.

Lâm Phong híp mắt nhìn lại, thực sự nhìn không ra là ai đang ngồi trong xe. "Bíp bíp...' Lúc xe chạy đến nhà bạt, vang lên mấy tiếng còi.

"Bíp...' Xe thắng gấp, dừng cách chỗ Lâm Phong vài mét, làm tung lên bụi bặm còn cao hơn cả nhà bạt.

- Khu khu...

Lâm Phong bị sặc phải ho khan vài tiếng, con mắt suýt chút nữa không mở ra được.

"Ha ha, Lâm Phong, chúng ta đã trở vê!"

Lâm Phong dịch sang một bên, sau đó anh nhìn rõ người ngồi ở ghế lái xe là Trát Tây Thứ Nhân, còn người ngồi ghế lái phụ là Khúc Bố.

Hai người xuống xe, gió bụi mệt mỏi, vẻ mặt đắc ý.

"Khúc Bố, Trát Tây Thứ Nhân, hai ngươi trở vê nhanh như vậy..."

Lâm Phong đi về phía trước mấy bước, nhưng đôi mắt dường như chứa đầy sỏi, khô khốc và đau đớn đến mức không thể mở hoàn toàn.

“Cậu đoán xem chúng tôi đã đón ai tới!

Trát Tây Thứ Nhân không để ý tới sự lúng túng của Lâm Phong, đi tới bên cạnh Lâm Phong, nhìn anh cười ha hả bổ sung.

"Khụ khụ... có phải hai người Thiến Thiến hay không?”

Lâm Phong cố gắng bình tĩnh lại, cuối cùng mở mắt ra, khàn giọng nói.

"Ba ba, ba bal"

Anh còn chưa nói dứt câu, giọng nói của Thiến Thiến đã từ phía sau xe hơi truyền tới.

Không đợi Lâm Phong nhìn rõ, một cái đầu tròn vo đã chạy tới trước mặt của Lâm Phong, giang hai cánh tay ra.

Lâm Phong ngồi chôm hổm xuống, ôm Thiến Thiến vào trong ngực. Thiến Thiến giống như một con mèo nhỏ nghịch ngợm, dùng đầu dùng sức cà cà ở trong lòng Lâm Phong.

"Ba ba, buổi chiều ba ba đi đâu, con và mụ mụ đều nhớ ba ba muốn chết!"

Cô nhóc làm bộ tức giận, giơ cái đầu tròn trịa nhìn Lâm Phong, làm nũng nói.

"Ách, ba ba đi trồng khoai tây, con quên rồi sao?"

Lâm Phong nhẹ nhàng nhéo khuôn mặt nhỏ mập mạp trắng trẻo của Thiến Thiến một cái, cười đáp.

"Được rồi, mụ mụ con đâu?"

"Mụ mụ, mụ mụ, mụ mụ mau tới đây nhat"

"Con tìm được ba ba rồi!"

Thiến Thiến xoay người, phất tay về phía sau mình, lớn tiếng kêu lên.

"Ha ha..." Ở bên Khúc Bố cùng Trát Tây Thứ Nhân bị sự bướng bỉnh Thiến Thiến của chọc cho cười phá lên.

Buổi tối, bên trong nhà bạt.

Sắc trời đã tối hẳn xuống.

Nhiệt Y lấy ra điểm tâm đặc sắc dân tộc Tạng đã sớm chuẩn bị xong, bỏ vào trên bàn cơm.

Thiến Thiến cùng Khương Y Thanh ngồi ở bên cạnh Lâm Phong, tò mò nhìn đủ loại điểm tâm của dân tộc Tạng, sớm đã đói bụng đói kêu òng ọc.

"Ba ba, ba ba, đây là cái gì nha?”

Thiến Thiến nuốt một ngụm nước bọt, chỉ vào một đĩa bánh ngọt vàng óng trông giống như bánh trung thu.

"Ách, có phải bánh trung thu hay không, ba cũng không biết..."

Lâm Phong nhỏ giọng lầm bầm, cũng hoàn toàn không biết. Đối với điểm tâm của dân tộc Tạng, anh cũng biết không nhiều hơn Thiến Thiến.

"Ha ha, Thiến Thiến, đây là tsampa."

Khúc Bố ngồi tại đối diện không nhìn nổi, con mắt đều sắp cười thành một khe hở.

"Đúng, là tsampal"

Ở bên Nhiệt Y ngồi thẳng người, cười giải thích.

"Phương pháp là rửa sạch lúa mạch vùng cao và phơi khô. Sau khi cho hết nước, có thể cho trực tiếp vào nồi và xào. Sau khi chiên xong, lúa mạch vùng cao được nghiền thành bột và làm thành các món ăn tsampa."

Mấy người Lâm Phong cái hiểu cái không gật gật đầu, không hiểu ra sao.

"Thì ra là tsampa...'

"Ba ba, con muốn ăn bánh trung thu Tây Tạng!"

Thiến Thiến đưa mũi tới dùng sức ngửi ngửi, đã sớm không nhịn được.
Bình Luận (0)
Comment