Nông Dân Làm Giàu Gà Trống Nuôi Con (Dịch Full)

Chương 448 - Chương 448: Đông Trùng Hạ Thảo Rốt Cuộc Thế Nào

Chương 448: Đông trùng hạ thảo rốt cuộc thế nào Chương 448: Đông trùng hạ thảo rốt cuộc thế nàoChương 448: Đông trùng hạ thảo rốt cuộc thế nào

Anh dùng tay vuốt những hạt mồ hôi lớn trên trán, hòn đá treo trong lòng anh cuối cùng cũng rơi xuống đất như những hạt mồ hôi.

Lâm Phong mở miệng lớn thở phì phò, ngồi xuống bờ ruộng.

Anh giơ tay ra nhìn đồng hồ tay, mới qua nửa giờ.

Dựa theo thời gian thay đổi trong không gian, bên ngoài không gian mới qua không tới một phút.

Lâm Phong đột nhiên cảm giác, thời gian trôi qua thật chậm.

Ở trong không gian, anh có rất nhiều thời gian có thể đi làm việc.

Nhưng mấy ngày nay, anh luôn hy vọng thời gian trôi qua nhanh nhất có thể, như vậy thì có thể mang theo Khương Y Thanh cùng Thiến Thiến sớm trở lại Thượng Hải, để cho cuộc sống của hai cô trở về quỹ đạo bình thường.

Tuy Khương Y Thanh luôn nói với mình, vội vã trở về Thượng Hải chỉ là vì công việc.

Nhưng Lâm Phong hiểu rất rõ, cô nhất định còn có những chuyện khác.

Có lẽ là Khương Thiên Lâu đang thúc giục cô, e rằng mẹ kế Hoàng Tố Liên kia lại đang giở trò bẩn thỉu gì đó.

Nhưng Khương Y Thanh dường như cũng không muốn để cho mình biết.

Có lẽ là sợ mình lo lắng, e rằng còn có những mối lo khác.

"Hừ, cuộc sống chết tiệt này!"

chống tay trở lại mặt đất, nheo mắt nhìn bầu trời xanh.

Lúc này anh thật muốn mang Khương Y Thanh cùng Thiến Thiến rời xa Thượng Hải ồn ào và vũng lầy trong quan hệ giữa các cá nhân. Không bôn ba vì sự nghiệp, không có Khương Thiên Lâu ràng buộc, càng không bận rộn vì tiền tài.

Lâm Phong cười khổ, lắc lắc đầu.

Ngẫm lại, chờ mình ngày nào đó có thể thực hiện tài vụ tự do lúc đó lại nghĩ về những thứ này.

Hiện tại quan trọng nhất chính là hoàn thành giao dịch với Khúc Bố, trông được đông trùng hạ thảo mà ông ta muốn.

"À quên, đông trùng hạ thảo thế nào rồi?"

Lâm Phong sực nhớ ra, chợt đứng thẳng lên.

Bận rộn nửa ngày, suýt chút nữa quên mất đông trùng hạ thảo trông ở cạnh vườn rau.

Anh vội vàng đứng lên, đi tới bên cạnh tấm bảng, ngồi chôm hổm xuống.

"Một hạt, hai hạt, ba hạt..."

Còn may, đông trùng hạ thảo trông xuống không thiếu cái nào.

Bộ phận của ba cái cây lộ ra trên mặt đất vốn có màu vàng óng, nhưng giờ lại còn xanh đậm hơn cái trước.

Nhưng côn trùng dưới đất...

Lâm Phong lại không dám chắc.

Mấy con côn trùng, rốt cuộc còn sống hay không?

Họ cũng hy vọng loài côn trùng này sẽ sống sót và sinh sản, phát triển thêm nhiều đông trùng hạ thảo.

Lâm Phong không khỏi hoa mắt váng đầu, hoàn toàn không có manh mối.

Đào côn trùng ra xem một chút?

Anh lấy ra xẻng sắt mang theo người, tay lại ngừng ở giữa không trung, lắc đầu, lập tức từ bỏ biện pháp này.

Trước không nói đào xuống có thể làm cho đông trùng hạ thảo vất vả lắm mới sống sót lại chết hay không.

Cho dù đào được đông trùng hạ thảo hoàn chỉnh hoàn chỉnh không hư hỏng, hiện tại cũng không hề có chút niêm tin nào.

Dù sao Lâm Phong không giống bọn Khúc Bố, đã sớm đúc luỹ được kinh nghiệm.

Lâm Phong vẫn chỉ là tay mơ trong lĩnh vực này.

Chuyện vất vả lắm mới xuất hiện chuyển cơ, lại lâm vào tình cảnh khó xử.

Suy cho cùng, vẫn là do mình quá khiếm khuyết kinh nghiệm.

Lâm Phong cất xẻng, đứng lên.

Xem ra, vẫn phải học hỏi thêm kinh nghiệm từ Khúc Bố cùng Trát Tây Thứ Nhân mới được!

Anh cau mày hết đường xoay xở, quyết định trước cứ đi tìm bọn Khúc Bố để tìm hiểu rõ hơn.

Nhìn đồng hồ còn sớm, áo quần trên người của Lâm Phong đã sắp khô.

Anh thu dọn đơn giản, rồi dùng ý niệm lóe ra khỏi không gian.

Trong nhà bạt, Khương Y Thanh cùng Thiến Thiến đang ngủ trưa, đang ngủ rất Say.

"Thực sự là hai tiểu mèo lười..."

Lâm Phong nhìn hai người cười lắc đầu, rón rén bước đi không làm phiền họ.

Mới hơn ba giờ chiều, đi đến nhà Khúc Bố còn kịp.

Anh quyết định chủ ý, nhẹ nhàng đóng nhà bạt, nhấc chân chạy về hướng nhà Khúc Bố. Bên ngoài nhà bạt gió mát phơ phất, ánh mặt trời sáng sủa, nhưng cũng không tính là quá lạnh.

Nhưng giờ Lâm Phong quả thực cảm nhận khí hậu ở Tây Tạng mùa này rất khác trước.

Nhiệt độ ngay lập tức giảm xuống dưới 0 sau khi trời tối, cái này còn chưa tính.

Trời lúc nắng lúc mưa, thời tiết thay đổi quá nhanh, anh thật sự không thể thích ứng ngay được.

Lâm Phong bước nhanh hơn, rất sợ ở trên đường lại gặp phải gió to mưa lớn gì đó, vậy thật là khổ không nói nổi.

Bên trong nhà bạt, Khúc Bố cùng Trát Tây Thứ Nhân đều không có nhà, chỉ còn lại một mình Nhiệt Y, đang bận nhào bột.

"Lâm Phong, sao cậu lại tới đây?”

Nhiệt Y nhìn thấy bên ngoài màn cửa lò vào một cái đầu, cẩn thận nhìn một lúc mới phát hiện là Lâm Phong, còn tưởng rằng nhìn lầm người.

Lâm Phong cười xấu hổ, cũng thấy ngại ngùng.

Sáng mới đến, buổi chiều lại xuất hiện ở nhà Khúc Bố, quả thật có hơi không hợp với lẽ thường.

"Bác Nhiệt Y, cái... Khúc Bố có ở nhà không..."

Thấy trong nhà chỉ có một mình Nhiệt Y, Lâm Phong không tự chủ sờ sờ cái ót, cười hỏi.

"À, Khúc Bố cùng Trát Tây Thứ Nhân đi đến trại gia súc rồi."

Trại nuôi gia súc? Dường như đây là lần đầu tiên Lâm Phong nghe nói nhà Khúc Bố gia có trại gia súc.

"Chính là đi cho bò Tây Tạng ăn, ở một trang trại chăn nuôi cách đây hai ki-lô-mét." Nhiệt Y nhìn thấu sự bối rối của anh, tiếp tục giải thích.

"Mau vào mau vào, đừng đứng ở cửa nữa!"

Dứt lời Nhiệt Y để bột mì xuống, rồi đi rửa tay, bắt chuyện với Lâm Phong.

Lâm Phong tiến thoái lưỡng nan, lại không cam lòng cứ như vậy trở về, đành phải kiên trì bước vào.

"Cậu tìm Khúc Bố, nhất định có chuyện gấp đúng không !?"

Nhiệt Y vừa kêu Lâm Phong ngồi xuống bên cạnh lò lửa, vừa vội vã quan tâm hỏi.

"À... Phải phải..."

Lâm Phong trong chốc lát không phải biết rõ giải thích với Nhiệt Y làm sao, nói có chút ấp a ấp úng.

"Thực ra cũng không sao cả..."

Anh nhanh chóng chuyển chủ đề.

"Mấy người Khúc Bố, lúc nào có thể trở vê?"

"À, chuyện này hả, hẳn là lúc trời tối sẽ trở lại."

Nhiệt Y gật đầu, xuyên qua cửa sổ nhìn ra bên ngoài nhà bạt.

"Hiện tại thời gian cũng không còn sớm, chắc trước 5 giờ sẽ về."

Bà suy nghĩ một chút, sợ Lâm Phong sốt ruột, nên đưa ra thời gian đại khái.

Cách 5 điểm còn một giờ đồng hồ, Lâm Phong có chút gấp.

Ở Tây Tạng trời tối sớm hơn và gần năm giờ thì trời đã gần tối.

Khương Y Thanh cùng Thiến Thiến đang ở nhà, nhất định phải về trước 5 giờ.

"Lâm Phong, trời sắp tới rồi, bọn Khúc Bố rất nhanh sẽ trở lại."

Nhiệt Y nhìn thấu lo lắng của Lâm Phong, nên nghĩ cái biện pháp. "Nếu không như vậy đi, bác gọi điện cho Trát Tây Thứ Nhân, để nó tiện đường đón vợ và con cậu!"

Nói xong bà võ võ bột mì dính ở trên người, cười cười nhìn Lâm Phong.

Lâm Phong nhìn nhìn Nhiệt Y, ngẩn người trong chốc lát không phải biết phải trả lời làm sao.

Vợ? Thì ra mọi người vẫn luôn coi Khương Y Thanh là vợ của mình.

Niềm vui nhỏ, làm cho Lâm Phong không khỏi vui vẻ,

"Ai nha, cậu đừng ngần ngại!"

"Bác đang làm món ăn vặt đặc biệt của dân tộc Tạng chúng tôi, vừa hay để cho Thiến Thiến ăn thử!"

Nhiệt Y quyết định thay cho Lâm Phong, chống nạnh nhìn Lâm Phong, dáng vẻ một bước cũng không nhường.

"Ha ha, được rồi được rồi, cháu cung kính không bằng tòng mệnh."

Lâm Phong biết phong tục hiếu khách của địa phương Tây Tạng, như nếu đồng ý, sẽ làm cho chủ nhân rất tức giận.

Anh suy nghĩ một chút, đánh phải đồng ý với yêu cầu của Nhiệt Y.

Có lẽ bữa ăn tối nay, chính là một bữa cuối cùng ở Tây Tạng rồi.
Bình Luận (0)
Comment