Chương 458: Đào rau dại đi
Chương 458: Đào rau dại điChương 458: Đào rau dại đi
Cũng may đã đi qua hơn một nửa quãng đường xuống núi, hơn nữa càng hướng xuống, đường núi càng bằng phẳng thêm.
Nửa giờ sau, khi ba người ngồi lên xe bán tải thì mặt trời đã ló dạng, sắc trời sáng choang.
Lâm Phong dùng sức xoa xoa bắp chân của mình, thiếu chút nữa thì chân tê đến mức mất cảm giác.
Ngồi ở một bên Trát Tây Thứ Nhân thấy dáng vẻ đó của Lâm Phong, nhịn không được bật cười, y thì vẫn rất thoải mái.
"Lâm Phong, chân của cậu có phải đã tê rân hay không?”
Y trông có chút hả hê hỏi, không tính buông tha cơ hội như vậy để trêu chọc Lâm Phong.
Lâm Phong vẫn không ngừng khom người tiếp tục xoa nắn bắt đầu chân nhỏ tới, liếc về phía Trát Tây Thứ Nhân, không để ý đến.
- Âm ầm, ầm ầm...
Khúc Bố ngồi ở phía trước khởi động xe.
"Két" một tiếng, xe vọt ra ngoài, cứ như vừa ấn mạnh chân ga.
Lâm Phong sớm đã có chuẩn bị, mới không bị hất ra sau.
Anh giơ tay nhìn đồng hồ tay một chút, đã gần 11 giờ rồi.
Mấy phút sau, lúc xe lắc lư chạy đến trên đại lộ, rốt cục dừng xóc nảy, chạy êm hơn hẳn.
"Lâm Phong, phải đưa cậu về nhà trước sao?"
Khúc Bố nghiêm túc lái xe, đột nhiên nghiêng mặt sang liếc nhìn Lâm Phong hỏi. "Đúng, không sai, tôi muốn về nhà bạt trước."
Lâm Phong không hề nghĩ ngợi, lập tức quả quyết đáp.
Khương Y Thanh cùng Thiến Thiến đang ở nhà, từ giờ trưa không gặp, hai mẹ con không biết thế nào rồi.
Hơn nữa, buổi chiều anh còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.
Dựa theo tính toán của Lâm Phong vô số lần, xế chiều hôm nay, hạt giống rau củ cùng hạt giống khoai tây trong không gian có thể hái được rồi.
Sau khi thu hoạch hạt giống, anh phải đi đến công ty du lịch mua vé máy bay ngày mai trở vê Thượng Hải.
Ngẫm nghĩ, trái tim anh không khỏi rộn ràng, tràn ngập niềm vui được trở về và xen lẫn sự bất đắc dĩ phải rời xa Khúc Bố cùng Trát Tây Thứ Nhân.
Tuy nhiên Lâm Phong cũng không biểu hiện ra ngoài, giờ còn chưa phải thời điểm nói tạm biệt.
Anh ngưỡng đầu dựa ra đằng sau, không biết là thiếu ngủ hay là mệt, đầu có chút chóng mặt, vì vậy chỉ qua loa nhắm mắt lại, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Ở bên cạnh Trát Tây Thứ Nhân thoải mái tựa ở trên cửa xe, y đã sớm ngủ mê, ngáy khò khò.
Khúc Bố sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn từ Lâm Phong, ông đạp mạnh chân ga, tăng tốc chạy tới phía trước.
- Bíp bíp, bíp bíp...'
Không biết qua bao lâu, một chuỗi tiếng còi xe dồn dập vang lên.
Lâm Phong bỗng nhiên tỉnh lại.
"Lâm Phong, về nhà rồi!"
Lúc này Khúc Bố xoay người, hướng về phía anh lớn tiếng gọi. Nhanh như vậy? Lâm Phong nghe tiếng choàng tỉnh, vội vã tọa đứng thẳng lên, đeo túi xách.
Trát Tây Thứ Nhân vẫn còn đang ngủ say, y không có ý định đánh thức, mở cửa xe nhảy xuống.
Thời tiết bên ngoài lều rất đẹp, lại là một ngày nắng không mây.
Lâm Phong duõỗi người, vỗ vỗ mặt mình, lúc này mới hoàn toàn tỉnh táo lại.
"Lâm Phong, cậu đi về trước đi, tôi và Trát Tây Thứ Nhân đi trước!"
Khúc Bố thò đầu ra, dùng miệng bĩu bĩu phía nhà bạt cách đó không xa.
"Ừ, Khúc Bố ngày hôm nay rất cảm ơn bác!"
Lâm Phong có chút ngượng ngùng, cười khách sáo.
Khúc Bố cười cười không nói gì, ngồi vào phòng điều khiển/'két" một tiếng xe vọt đi.
Lâm Phong phất phất tay, đi về hướng nhà bạt.
"Lạ thật, tại sao Thiến Thiến không ra đón..."
Anh nhỏ giọng thầm, mở rèn cửa đi vào.
Trong nhà bạt không có một bóng người, nhưng bếp lò vẫn còn đang cháy.
Khương Y Thanh cô ấy sẽ không...
Lâm Phong cảm thấy trái tim đập mạnh "thình thịch'.
"Ba ba, ba ba, ba ba đã về rồi!"
Đang lúc nghỉ hoặc, rèm cửa bị xốc lên, Thiến Thiến giang hai tay ra chạy vào.
Lâm Phong xoay người ngồi chôm hổm xuống, giang hai tay ôm lấy Thiến Thiến, lảo đảo, suýt chút nữa bị ngã.
"Ba ba, ba ba đào được đông trùng hạ thảo rồi?" Thiến Thiến mới vừa đứng vững, bèn ngước đầu lên vội vàng hỏi.
Dứt lời cô nhóc tò mò đưa tay ra túm lấy ba lô trên người của Lâm Phong.
"Con đoán ba ba có đào được đông trùng hạ thảo hay không?"
Lâm Phong buông ra Thiến Thiến, ngồi xuống tháo ba lô trên người, bỏ vào dưới chân.
Thiến Thiến chớp chớp đôi mắt to, nhìn chằm chằm ba lô.
"Con đoán đã đào được đông trùng hạ thảo rồi!"
Cô vươn hai ngón tay, giờ ngón tay chữ V "thắng lợi”, vẻ mặt mong đợi nhìn nhìn Lâm Phong.
"Ha ha, thật là một cô nhóc thông minhl"
Lâm Phong cười lắc đầu, mở ra ba lô, từ bên trong lấy ra hộp gỗ buổi sáng bỏ vào.
Anh nhẹ nhàng mở nắp hộp gỗ ra, một con đông trùng hạ thảo to lớn nằm ở bên trong.
"Oa..." Thiến Thiến mở to hai mắt, đôi mắt tròn xoe lấp lánh, một giây cũng không chịu nhìn đi chỗ khác, chăm chú nhìn con đông trùng hạ thảo kia, cứ như rất sợ một không chú ý nó sẽ chạy mất.
"Ba ba, đây chính là đông trùng hạ thảo sao..."
Thiến Thiến liếm liếm môi, nhỏ giọng hỏi, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm đông trùng hạ thảo.
"Nó còn sống hay là chết?"
Cô nhóc càng thêm tò mò, vừa đưa ngón tay đụng một cái, bỗng sợ hãi cứ như điện giật rút tay lại về, lại tò mò nhìn Lâm Phong.
"Ách... chắc là còn sống." Lâm Phong lúc này cũng không dám chắc.
Tuy nhiên đông trùng hạ thảo trong không gian rõ ràng vẫn sống, anh càng lúc càng chắc chắn, đông trùng hạ thảo vừa đào lên, chắc chắn cũng chưa chết.
Thiến Thiến sợ đến mức mặt đỏ rần lên, ngơ ngác nhìn không dám thở mạnh.
Lúc này Khương Y Thanh cũng đi đến, cười cười, có vẻ cô đang vui.
Tuy nhiên anh đang để hai tay ở sau lưng, vẻ mặt thần bí nhìn Lâm Phong, cứ như đang cất giấu vật gì vậy.
"Mụ mụ, mụ mụ mau đến xem, ba ba lấy được một con đông trùng hạ thảo!"
Thiến Thiến cứ như phát hiện được tân đại lục, kéo tay của Khương Y Thanh đi tới gần đó.
Khương Y Thanh cũng vẻ mặt tò mò đi tới.
Lâm Phong đứng lên, vẻ mặt đầy tự hào.
Khương Y Thanh cũng không sợ, còn đưa tay nhéo nhéo.
"Cho anh cái likel”
Cô giơ ngón tay cái lên, hướng về phía Lâm Phong khen ngợi.
Câu khen ngợi này đối với Lâm Phong thực sự rất hữu dụng.
Mấy ngày này tất cả phiền não cùng phẫn uất, vào thời khắc này đều tan thành mây khói.
"Tiểu Thanh, Thiến Thiến, buổi sáng hai mẹ con làm gì vậy?"
Lâm Phong thu lại hộp gỗ chứa đông trùng hạ thảo, kéo tay của Khương Y Thanh quan tâm hỏi.
Lúc này thấy hai người, trong nháy mắt anh tan biến hết mệt mỏi vào buổi sáng, cứ một quả bóng bay được bơm lại, toàn thân đầy sức mạnh.
"À, chúng em đi..." Khương Y Thanh thẹn thùng đỏ mặt, nói được nửa câu lại im bặt, mím môi cười cười.
"Chúng ta đi đào rau dại!"
Thiến Thiến thì lanh mồm lanh miệng, vội vã cướp lời nói, lớn tiếng nói.
"Mụ mụ, mụ mụ nhanh cho ba ba nhìn, chúng ta đào thật nhiều rau dại!"
Nói xong cô nhóc xoay người lại, vẻ mặt đắc ý nhìn Khương Y Thanh, cứ như một binh sĩ chiến thắng trở về.
Khuôn mặt của Khương Y Thanh càng đỏ hơn, miễn cưỡng lấy bàn tay giấu ở phía sau ra.
Cả một giỏ rau rừng tươi ngonl
"Ha ha, hai mẹ con thực sự rất lợi hại!"
"Thì ra hai công chúa nhà của chúng ta, còn có kỹ năng này nữa!"
Lâm Phong nhìn giỏ rau trong tay của Khương Y Thanh, đưa tay nhận lấy, con mắt suýt chút nữa phát ra ánh sáng.