Nông Dân Làm Giàu Gà Trống Nuôi Con (Dịch Full)

Chương 459 - Chương 459: Rau Dại Ăn Quá Ngon

Chương 459: Rau dại ăn quá ngon Chương 459: Rau dại ăn quá ngonChương 459: Rau dại ăn quá ngon

Những rau dại này đều có hình dạng khác nhau, tuy nhìn có vẻ xanh tươi và tròn trịa nhưng anh không nhận ra bất kỳ loại nào.

"Tiểu Thanh, hai mẹ con từ đâu đào được nhiều rau dại như vậy?"

Lâm Phong vô cùng kinh hỉ, anh nhìn Khương Y Thanh, rồi lại nhìn Thiến Thiến.

"Chúng con đi theo bà nội Nhiệt Y đào được nhal"

Thiến Thiến đã sớm không nhãn nại nổi nữa, vội nói ra đáp án.

"Bà nội Nhiệt Y ý sáng sớm đã đi tới nhà của chúng ta, dẫn chúng con đi đến nơi rất là xa xa để đào đó nha!"

Cô nhóc cố ý kéo hai chữ "rất là xa" vừa dài vừa lớn tiếng.

Vừa nói, cô nhóc còn vừa vươn tay làm tư thế "rất là xa", trông càng đắc ý hơn, nghiêng cái đầu nhìn Lâm Phong, cứ như chờ đợi Lâm Phong khen ngợi.

"Thiến Thiến cùng mụ mụ đều rất giỏi!"

Lâm Phong cũng rất biết phối hợp vội vàng khen ngợi, cười ha ha véo nhẹ trên chóp mũi của Thiến Thiến một cái.

"Đây là củ hành, đây là rau cải, đây là..."

Thiến Thiến cứ như nhận được cổ vũ, làm như thuộc làu tên của rau dại, như một người lớn giới thiệu tên các loại rau cho Lâm Phong.

"Ừ, ba ba nhớ hết rồi."

Lâm Phong buông Thiến Thiến, đứng lên.

“Trưa hôm nay, chúng ta sẽ ăn đại tiệc rau dại!"

"Dạ, con muốn ăn đại tiệc rau dại!"

Thiến Thiến mở con mắt to lớn hơn, vui vẻ nhảy dựng lên. Nửa giờ sau, một bàn cơm trưa phòng phú đặt tới trước mặt của Thiến Thiến cùng Khương Y Thanh.

Ngoại trừ thịt cầm về từ nhà Khúc Bố, mấy món rau dại trên bàn dường như hấp dẫn hai mẹ con hơn.

Thiến Thiến đã sớm đói bụng đến mức bụng kêu ục ục ục, gắp lên rau dại lập tức ăn ngấu nghiến.

"Ngon ngon, ăn ngon quá..."

Vừa ăn, còn vừa kìm lòng không đặng khen ngợi món ăn ngon.

Khương Y Thanh nuốt một ngụm nước bọt, cũng không đoái hoài tới cái gì gọi là nhã nhặn, ăn ngày lập tức.

Rất nhanh, một bàn cơm nước đã bị ăn hết sạch.

"Ba ba, thì ra rau dại ăn ngon như vậy!"

Thiến Thiến sờ sờ cái bụng bự tròn vo, nằm trên ghế dựa với gương mặt đầy thỏa mãn.

"Tiểu Thanh, anh đi xem đám rau dưa, em và Thiến Thiến ở nhà chờ anh."

Tại phòng bếp, Lâm Phong cùng Khương Y Thanh cùng nhau rửa dọn xong chén đũa, rôi anh dặn dò cô.

"À đúng rồi, chiều anh còn phải đi mua vé máy bay ngày mai trở về Thượng Hải."

Anh tiếp tục bổ sung, nhìn Khương Y Thanh kích động gật gật đầu.

"Dạ, em với Thiến Thiến ở nhà chờ ngươi!"

Khương Y Thanh có vẻ mặt hài lòng cùng chờ mong.

Nói xong cô nghiêng mặt qua nhanh chóng hôn lên khuôn mặt của Lâm Phong một cái, tiếp đó lại xoay người lại, làm bộ bận rộn trong bồn rửa.

Lâm Phong ngơ ngác nhìn Khương Y Thanh, ngoài miệng không nói gì, vui như mở cờ trong bụng.

Đây là lần đầu tiên Khương Y Thanh chủ động hôn mình, cảm giác này, quả nhiên còn ngọt hơn so với mật gấp trăm lần!

Khương Y Thanh trong mắt của anh, quả thực còn đẹp hơn cả thiên sứ.

Anh cũng không muốn phá vỡ thời khắc hoàn mỹ này, cũng cố nén hưng phấn, giả vờ như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh.

“Anh đi trước...

Lâm Phong dịu dàng nói, sau đó xoay người đi ra bên ngoài nhà bạt.

Bên ngoài nhà bạt, ánh mặt trời lúc ban trưa đang gay gắt nhất, chiếu thẳng vào trên thảo nguyên.

Lâm Phong hít một hơi thật sâu, mọi thứ trước mắt đều trông trở nên cực kỳ dễ thương, đáng yêu.

Hưng phấn cùng hài lòng vừa nãy cứ nhộn nhạo ở nội tâm của anh rất lâu, không thể nào xưa tan được.

Tuy nhiên anh còn nhiệm vụ trên người, Lâm Phong nhìn đồng hồ đeo tay, đã 12 giờ rồi.

Anh thở ra nặng dọc, dùng ý niệm lách vào không gian.

Trong không gian, ánh mặt trời ấm áp, nhiệt độ phù hợp.

Lâm Phong lấy lại bình tĩnh, vội vã đi tới vườn rau.

Nhìn mọi thứ trước mắt, anh như trút được gánh nặng, tảng đá trong lòng rốt cục rơi xuống đất.

Tất cả phát triển đều giống như dự đoán của anh.

Đóa hoa của cải củ cùng rau cải trắng Tạng đã rơi xuống hết, thái can tử vốn xanh đậm cũng biến thành khô héo hơi vàng. Trên mỗi một thái can tử, đều được bao phủ bởi vỏ hạt đầy đặn, giống như một bộ áo quần dần dần khô, rũ xuống thái can tử, nhẹ nhàng lắc lư ở trong gió nhẹ.

Lâm Phong đè nén hưng phấn trong lòng, ngồi chôm hổm xuống, quan sát cho thật kỹ.

Lộ ra trong ánh mặt trời, thấy rõ từng hạt giống trong vỏ hạt, từng hạt ẩn ở bên trong, trông có vẻ rất mượt.

Trong những hạt giống này, chất chứa kỳ vọng cùng tâm huyết của quá nhiều người.

Trong mấy ngày nay, tất cả mọi người vì tạo ra thứ này mà trả giá, dù trải qua bao vất vả khốn khó, cũng không có câu oán hận.

Ngẫm nghĩ xong, mắt của Lâm Phong không khỏi ươn ướt, nội tâm có rất nhiều cảm xúc.

Anh vươn tay, chuẩn bị tháo xuống một hạt giống giáp cây cải củ.

"Bốp! một tiếng, không đợi Lâm Phong phản ứng kịp, vỏ hạt cứ như nổ tung từ bên trong, bể thành hai phần.

Anh mở bàn tay ra, mấy hạt giống nhỏ màu nâu đen rơi xuống kẽ tay.

Căn cứ kinh nghiệm, những hạt giống này đã trưởng thành, vừa vặn đã đến lúc hái.

Thật sự là quá hoàn mỹ rồi!

Nội tâm như hồ nước tĩnh lặng của Lâm Phong cứ như bị người ta ném một tảng đá, khiến cho gợn sóng lăn tăn.

"Cuối cùng thành công!"

Anh không kìm lòng được thầm nói, nắm lấy bàn tay, nắm mấy hạt giống nhỏ bé vào trong lòng bàn tay.

Không khí cứ như đọng lại, Lâm Phong cũng cảm thấy tim đập nhanh hơn hẳn, ngay cả hô hấp cũng trở nên nhanh hơn.

Anh chặt cắn chặt răng, nhìn quả lớn buồn thiu trong vườn rau xanh, viên mắt càng ươn ướt.

Thì ra hạnh phúc khi thành công lại khiến người ta mê muội đến vậy.

Sau khoảnh khắc xúc động ngắn ngủi, Lâm Phong chầm chậm lấy lại tinh thần, cực kỳ cẩn thận từ trong túi lấy ra cái túi, giơ bàn tay ra, bỏ mấy hạt giống cải củ Tạng vào trong lòng bàn tay.

Sau khi làm xong, anh lại nhìn sang bên rau cải trắng.

Không để cho anh thất vọng, vỏ hạt rau cải trắng trông càng thêm to đầy.

Anh nhẹ nhàng nắm được một cái, lại là một tiếng "bốp”", vỏ hạt nổ lên chia làm hai nửa.

Lâm Phong thở một hơi dài nhẹ nhõm, từ trong túi lấy ra một cái túi khác, cực kỳ cẩn thận từng bước từng bước hứng dưới vỏ hạt bể, để hạt giống rơi vào trong túi.

Nửa giờ sau, sau khi tất cả vỏ hạt cải củ cùng rau cải trắng Tạng đều đã hái xong, toàn thân Lâm Phong đều đã ướt đẫm.

Mồ hôi hột to bằng hạt đậu rơi xuống từ trên mặt của anh, giọt trên mặt đất như trời đổ mưa.

Tuy nhiên bây giờ còn chưa phải là lúc nghỉ ngơi.

Lâm Phong cất kỹ túi chứa hạt giống, đi tới bên cạnh thác nước, ngồi chồm hổm xuống.

"ỨỰc ực..., anh lấy nước thanh tuyên uống mạnh vài hớp, rồi mở miệng lớn thở hổn hển.

"Thời tiết này, thực sự quá nóng."

Lâm Phong tự nhủ thì thào, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Lúc này ánh mặt trời còn gắt hơn cả vừa rồi, nhưng anh không thèm để ý, cởi áo khoác ra rồi để lên trên mặt đất.

Khoai tây trong đất vẫn chưa đào.

Điều duy nhất hiện tại Lâm Phong không chắc chắn, chính là số khoai tây Tạng đang mọc trong lòng đất.

Ngoại trừ chắc chắn khoai tây chôn trong đất vẫn sống, từ đầu đến cuối, anh cũng chưa từng khoai tây trưởng thành có hình dáng ra sao.

Tuy nhiên từ lá cây trên mặt đất có thể phán đoán, những khoai tây này chắc chắn phát triển không tồi.

Khác với cải củ cùng rau cải trắng Tạng, không phải đã bồi dưỡng ra loại sản phẩm mới khoai tây Tạng giống lớn, là lập tức có thể công bố.

Lâm Phong lau mồ hôi trên trán, vội vã đi tới phòng chứa đồ lặt vặt.

Còn may, cái cuốc đã sớm để ở đó vẫn cò.

Phương pháp đào khoai từ nhỏ học được ở quê nhà, anh vẫn còn giữ lại một vài ký ức.
Bình Luận (0)
Comment