Chương 460: Mùa thu hoạch khoai tây
Chương 460: Mùa thu hoạch khoai tâyChương 460: Mùa thu hoạch khoai tây
Rốt cuộc có thể đào lên nguyên vẹn hay không, Lâm Phong lúc này ngược lại có điểm không xác định đứng lên.
Tuy nhiên so với đào đông trùng hạ thảo, đào khoai coi như là chim bé so với đại bàng.
Anh quyết định chủ ý, quyết định dùng cái cuốc trong tay, đào lên từng củ khoai tây Tạng.
Khoai tây trong đất, trên mặt đất từng bụi khoai tây lớn gắn với lá cây, hiện lên một mảnh màu xanh biếc tươi đẹp, rất là đẹp.
Lâm Phong nhìn mảnh vườn khoai tây trông rất tươi tốt, đột nhiên không biết nên đào từ đâu.
"Mặc kệ đi, đào ra một gốc nhìn trước."
Anh đi tới cạnh một gốc khoai tây gân mình nhất, giơ cái cuốc lên, học theo cách đào đông trùng hạ thảo, cách cây cột khoảng nửa mét nhẹ nhàng đào xuống phía dưới.
"Râm!" Một tiếng vang lên trầm đục, cũng may bùn đất không quá khô, anh không tốn nhiều sức, toàn bộ cái cuốc đã đào thẳng vào trong đất.
Tuy nhiên nghe âm thanh, chính anh cũng không biết thứ đào được là bùn hay là khoai tây.
Lâm Phong cẩn thận nhấc lên cán gỗ của cái cuốc, vội vã tò mò cúi đầu lại gân để nhìn.
Hoàn toàn thất vọng, ngoại trừ bùn vẫn là bùn, không hề có bóng dáng của khoai tây.
Anh có chút không tin, ngồi chôm hổm xuống, ngay cả một cái rễ khoai tây cũng không thấy. Lâm Phong có chút gấp gáp.
Không sẽ khoai Tây Tạng mà mình trồng chỉ mọc mầm, mọc cuống chứ không ra củ nào cả?
Hay là phương pháp mình trồng trọt không đúng, cho nên củ phía dưới bùn đất đều đã chết hết?
Anh không dám nghĩ thêm nữa.
Sau khi lấy lại bình tĩnh, Lâm Phong rút ra cái cuốc, giơ qua đỉnh đầu, ở nơi cách cột gần hơn, thô bạo giáng cuốc xuống.
"Bịch!" một tiếng, anh dùng hết toàn bộ khí lực tại nửa thân trên, cắm cái cuốc vào trong bùn.
Chỉ nghe thấy tiếng "rắc", ngoại trừ âm thanh nặng nề phát ra từ cái cuốc va chạm bùn đất, rõ ràng còn có tiếng răng rắc giòn vang truyền từ đầu cuốc.
Nó giống như âm thanh giòn của quả táo khi nó bị tách ra một cách mạnh mẽi
Lúc này Lâm Phong hầu như có thể chắc mình nhất định là đào được vật gì đó.
"Hừ...'
Anh đi về phía trước hai bước, giơ cán gỗ cuốc lên cao nhất.
"Rắc, rắc...' Đầu tiên là Tiếng rễ cây gãy vang lên.
Lâm Phong mừng thầm trong lòng, có thêm tự tin.
Quả nhiên, lúc mũi cuốc sắc bén đập vào mặt đất, một củ khoai tây vàng lóng lánh cũng hơi ló đầu ra, không biết kích cỡ.
Anh mừng thầm, tiếp tục dùng sức nhấc cái cuốc ra khỏi mặt đất.
Lại vang lên tiếng "rắc", một củ khoai tây vàng rực, to lớn bị cuốc văng ra ngoài, lăn ra một bên.
Lâm Phong kinh hãi trước cảnh này, nếu như củ khoai tây này không phải do đích thân anh đào lên từ trong đất, lúc vừa mới nhìn, anh còn tưởng đó là một quả bóng đá nhỏ!
Anh cứ như phát hiện ra bảo bối, vội vã buông cái cuốc, ngồi xổm trên mặt đất, củ khoai tây kia nâng lên trên tay, như đang cầm một quả bóng bầu dục màu vàng kim.
Lâm Phong cầm ở trên tay, cảm giác đầu tiên chính là nặng trịch.
Lúc này anh tỉ mỉ quan sát củ khoai tây này, toàn thân màu vàng sâm dính đây bùn, toàn thân ngoại trừ dính vài lỗ tròn giống như lỗ chân lông, gân như không có bất cứ tỳ vết nào.
So sánh với củ khoai tây Tạng lấy về từ nhà của Khúc Bố gia, củ khoai tây này chí ít lớn hơn gấp mười.
Khoai tây có hình gần giống hình bầu dục, kích thước gần bằng quả bóng đá nhưng nặng hơn quả bóng đá vài lần.
Lâm Phong ước lượng thử, chí ít nặng khoảng 2 ki-lô-graml
Anh yêu thích củ viên khoai tây nên cứ để ở trên tay lật qua lật lại.
Đáng tiếc, củ khoai tây toàn thân không có một chút thiếu sót, lại mới vừa bị cái cuốc thương tổn, bị lột một khối nhỏ.
Lâm Phong là một người theo chủ nghĩa hoàn mỹ, nhìn thấy trên khoai tây hoàn mỹ có tỳ vết, lập tức cảm thấy đau lòng.
Anh để khoai tây qua một bên, cầm cuốc lên, đứng ở nơi vừa nãy, đứng tại chỗ và cố sức đào sâu hơn.
1 củ, hai củ, ba củ...
Từng củ khoai tây to lớn được đào lên, nhỏ nhất cũng phải trên 1 cân, to hơn nhiều so quả bóng đái
Lâm Phong không hề ngừng tay, mặc dù mệt đến thở không nổi, nhưng một phút đồng hồ cũng không bỏ phí.
Sau Khi đào hết tất cả khoai tây, chúng được chất ở một chỗ, trông giống như một dốc núi nhỏ.
Sau khi xác nhận không bỏ sót củ nào, Lâm Phong buông cái cuốc, mệt mỏi ngồi trên đất.
Anh giơ tay nhìn đồng hồ, thì ra đã trôi qua một giờ.
Đã đào lên toàn bộ khoai tây, hạt giống rau dưa cũng hái xong, thừa dịp giờ ánh mặt trời đang gay gắt, dễ dàng phơi khô rút nước, mới có thể bảo quản thành công.
Tạm thời không cần phải gấp gáp đi tìm Khúc Bố, Lâm Phong còn có chuyện quan trọng hơn.
Anh đi tới bên cạnh thác nước, rửa mặt, mặc áo khoác, không kịp nghỉ ngơi, đã dùng ý niệm lóe ra khỏi không gian.
Ở bên ngoài không gian, trên bầu trời đã xuất hiện không ít mây trắng, bồng bềnh khắp nơi, như muốn ngăn chặn ánh mặt trời.
Nhưng trải qua mấy ngày nay, Lâm Phong cũng đã có kinh nghiệm.
Anh ngửi ngửi mùi vị khô ráo ôn hòa trong không khí, mặc dù không phải là ngày nắng, nhưng tạm thời cũng sẽ không đổ mưa.
Tuy nhiên ở Tây Tạng buổi tối tới rất sớm, Lâm Phong không dám làm lỡ thời gian, nhấc chân đi về hướng trấn trên.
Nửa giờ sau, tại công ty du lịch duy nhất trên trấn, một bà chị tiếp tân ngồi ở trước bàn làm việc, đang dùng tay chống đầu, híp mắt, lười biếng ngủ gật.
Lúc này Lâm Phong nhẹ nhàng đi đến.
"Khụ khụ...' Anh đi tới trước quầy tiếp tân, không biết bà chị tiếp tân có không có ngủ, đành phải nhẹ giọng ho khan vài tiếng.
Bà chị bĩu môi, làm như là không nghe thấy, lắc lắc đầu lại ngủ tiếp. Nhìn từ màu da cùng khuôn mặt, đó là một phụ nữ dân tộc Tạng điển hình.
"Xin hỏi..."
Lâm Phong tuy đã cố khách sáo nhất có thể, nhưng quả thực không có thời gian để lãng phí nữa, thấy bà chị không định thức dậy, anh đành tăng cao giọng, mở miệng nói.
Anh cố ý chỉ nói nửa câu, sau đó dừng lại, bất đắc dĩ nhìn bà chị tiếp tân.
"A, làm sao vậy...'
Còn may bà chị không ngủ quá say, rốt cục cũng tỉnh lại.
Bà ta buông tay đang chống đầu, chậm rãi giơ lên đầu, miễn cưỡng mở mắt, nhìn Lâm Phong.
“Cậu, có chuyện gì không?”
Bà chị dụi dụi con mắt, dường như không vui, chân mày cau lại, trên gương mặt tròn vo, đôi mắt nhỏ sắp híp thành một đường may.
Tuy nhiên dường như bà ta nhìn ra Lâm Phong không phải người Tạng, không nói bằng tiếng Tạng, cũng coi như cho mặt mũi rồi.
"À, tôi muốn hỏi, có vé máy bay ngày mai trở về Thượng Hải không?"
Lâm Phong cố nhãn nhịn, thậm chí còn nặn ra khuôn mặt tươi cười, gật đầu nhìn đại tỷ hỏi, gương mặt thành khẩn.
"Mua vé máy bay?”
Bà chị dùng sức mở ra con mắt híp chặt, cứ như không có nghe rõ, vì vậy hỏi ngược lại.
"Ừ, không sai, vé máy bay ngày mai trở về Thượng Hải!"
Lâm Phong tăng cao giọng, sợ đối phương nghe không rõ, lại lặp lại một lần.
"Thật ngại quá, bây giờ là thời gian nghỉ trưa, mua vé máy bay, phải đến 2 giờ chiều mới mở bán."
Bà chị bĩu môi, liếc mắt về phía Lâm Phong.
Nói xong bà ta cúi đầu không nhìn Lâm Phong nữa, tự nhiên vươn tay cầm lấy ly nước trên bàn, đưa tới bên mép uống.