Chương 461: Cuối cùng cũng hoàn thành giao dịch
Chương 461: Cuối cùng cũng hoàn thành giao dịchChương 461: Cuối cùng cũng hoàn thành giao dịch
"Sao, hai giờ ư? Loại quy tắc gì vậy chứ?"
Mặc dù Lâm Phong cảm thấy không vui, nhưng vẫn cưỡng chế đè nén sự không vui trong lòng xuống.
"Lần trước lúc tôi đến chỗ chị mua vé máy bay, không hề nghe thấy chị nói gì tới chuyện này, cái gì mà nghỉ trưa không bán vé máy bay."
Anh tiếp tục bổ sung, thẳng tắp nhìn người đối diện, nêu ra nghi ngờ của mình.
Bà chị đặt cốc nước trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn Lâm Phong, lại là vẻ mặt chẳng hề để ý,'Ừng ực" một tiếng, nuốt nước trong miệng vào bụng.
"Lần trước là lần trước, hôm nay là hôm nay!"
Chị ta không có ý định giải thích, nhìn thẳng Lâm Phong đáp lại, lông mày lại nhu lại.
Lâm Phong nghẹn họng trân trối, đối diện với bà chị cố tình gây sự, nhất thời không biết trả lời thế nào.
Anh giơ tay lên nhìn đồng hồ, đã một giờ năm mươi phút chiều.
Đàn ông không chấp nhặt với phụ nữ, đợi thêm mười phút cũng được.
- Giải thích, nguyên tác là câu "Hảo nam bất cân nữ đấu". Nghĩa là một người đàn ông thực sự không chiến đấu với phụ nữ. Đây là một thành ngữ của Trung Quốc. Hết giải thích.
Dù sao anh cũng định mang một số đặc sản trên trấn về thành phố Thượng Hải, nhân cơ hội này quay người đi dạo một vòng cũng được.
"Cậu nói, lần trước là cậu mua vé máy bay ở chỗ của tôi phải không?"
Ngay lúc Lâm Phong chuẩn bị quay người rời đi, bà chị đột nhiên mở miệng hỏi, sắc mặt tựa hồ có chút thư giãn, thả lỏng. "Ừm, làm sao vậy?"
"Mấy ngày trước tôi cũng đến quấy của chị, mua ba vé hạng nhất vê thành phố Thượng Hải."
Lâm Phong lúc này cũng không quan trọng việc phải chờ thêm mười phút, vì thế bình tĩnh trả lời.
"Thế mà vừa nãy cậu không nói mình là khách quen sớm!"
Bà chị đột nhiên cười rạng rỡ, hai mắt trên mặt híp lại thành một đường thẳng nhỏ.
"Ở công ty du lịch của chúng tôi, khách hàng thân quen sẽ được hưởng phục vụ tận tình hai mươi tư tiếng!"
"Cậu là muốn mua vé máy bay quay trở về thành phố Thượng Hải vào ngày mai đúng không, để tôi kiểm tra giúp cậu."
Nói xong, chị ta cúi đầu xuống, mở màn hình máy tính lên, nhanh chóng gõ lách cách lên bàn phím.
Lâm Phong không hiểu ra sao, cười khổ lắc đầu.
Quả thực không hiểu nổi, thái độ quay ngoắt một trăm tám mươi độ.
Tuy là Tây Tạng, nhưng có lẽ tất cả là phong cách làm việc của bà chị này tùy tiện và khiến người khác khó hiểu thôi.
Nửa phút sau, chị ta ngẩng đầu nhìn Lâm Phong, nụ cười trên gương mặt lại càng thêm khoa trương.
"Thưa ngài, họ của ngài là gì, có thể cho tôi mượn giấy tờ tùy thân được không?"
Lâm Phong mừng thầm trong lòng, biết tám chín phần mười.
Chắc chắn có vé máy bay về Thượng Hải ngày mai, nếu không chị ta sẽ không bắt anh xuất trình giấy tờ tùy thân.
Anh vội vàng móc ba tấm giấy tờ tùy thân đã chuẩn bị kỹ càng từ trong người ra, đưa tới bằng hai tay.
Bà chị nhận lấy, lại cúi đầu gõ lên bàn phím.
Rất nhanh, chị ta ngẩng đầu, duỗi tay trả lại giấy tờ tùy thân cho Lâm Phong.
"Tôi đã kiểm tra cho ngài, xế chiều ngày mai vẫn còn có vé bay về Thượng Hải."
"Xin hỏi ngài vẫn đặt vé hạng nhất chứ?"
Chị ta thăm dò hỏi một câu, trên mặt đều là ý cười.
"Vâng, chị đặt cho tôi đi!"
"Tôi đi máy bay, chỉ ngồi khoang hạng nhất!"
Lâm Phong nhận lại giấy tờ tùy thân cất lại vào trong người, không hề nghĩ ngợi kiên quyết trả lời, quyết định chủ ý.
"Xin ngài chờ một lát, rất nhanh sẽ xong thôi!"
"Xin hỏi ngài định thanh toán thế nào vậy?"
Nụ cười của chị ta càng khoa trương hơn, khuôn mặt gần như cứng đờ vì cười, cứng đờ giữa không trung.
Chị ta còn chưa nói hết câu, đã thấy Lâm Phong móc ra tấm thẻ tín dụng màu đen, bình tính đưa tới trước mặt.
"Quẹt thẻ tín dụng hộ tôi, cảm ơn."
Lâm Phong lễ phép đáp lời, khóe miệng lộ ra nụ cười đã lâu không thấy.
"Hóa ra là ngài, ông chủ Lâm!"
Lúc này bà chị cuối cùng cũng đã nhận ra Lâm Phong, đây chính là vị khách hàng lần trước mua ba tấm vé máy bay khoang hạng nhất đắt đỏ mà không hề chớp mắt lấy một cái.
Chị ta duỗi cả hai tay ra, kính cẩn nghiêng người nhận lấy thẻ tín dụng.
Chỉ hai phút sau, ba tấm vé máy bay mới tinh đã được trao tới tận tay Lâm Phong.
"Cảm ơn vì sự phục vụ hiệu quả, nghiêm túc của chị!"
Lâm Phong hào phóng khen ngợi, cất vé và thẻ tín dụng đi, quay người nhanh chóng bước ra khỏi công ty du lịch.
Điểm đến tiếp theo của anh, chính là nhà Khúc Bố.
Nửa giờ sau, khi Lâm Phong xuất hiện ở Khúc Bố trong lều với hai túi hạt giống rau và một bao khoai tây buộc kín, tất cả mọi người cả kinh nói không nên lời.
Hôm nay chính là ngày cuối cùng trong thời hạn để hoàn thành "giao dịch", mặc dù Khúc Bố và Trát Tây Thứ Nhân không có thúc giục, nhưng từ sau khi hai người bọn họ từ núi Aricoma trở về, vẫn luôn chờ đợi sự xuất hiện của Lâm Phong.
Tới khi Lâm Phong thật sự xuất hiện, cả hai và Nhiệt Y lại hết sức bất ngờ.
"Lâm Phong, trong bao bố này, chính là khoai tây Tây Tạng mà cậu trồng đấy à.......
Khúc Bố ngồi xổm trên mặt đất, cởi bao đựng khoai tây Tây Tạng ra, hắn kinh ngạc đến mức hơi thở run rẩy, quả thực không dám tin tưởng vào hai mắt của mình.
Nói rồi, hắn ngẩng đầu lên, một mặt không thể tin nổi nhìn xem Lâm Phong, gắt gao nhìn chằm chằm, giống như là muốn đọc thấu nội tâm của anh, làm sáng tỏ hết thảy bí ẩn.
Lâm Phong nhàn nhạt cười nhẹ, không có trực tiếp trả lời, chỉ khẽ gật đâu một cái, biểu thị câu trả lời.
Trát Tây Thứ Nhân và Nhiệt Y ở bên cạnh thấy thần sắc của Khúc Bố, cũng tò mò ngồi xổm xuống, nhìn xem.
Khi ba người lấy ra những củ khoai tây Tây Tạng to như quả bóng đá đặt ở trong bao ra, hai mắt trừng lớn. Sau khi những củ khoai tây này được phơi khô, lớp bùn đất trên chúng đều bong ra, trông, sạch sẽ, vàng óng, không có một chút tì vết nào so với lúc mới đào lên.
"Ba à, ba đã thấy qua khoai tây nào lớn như thế này chưa?"
Trát Tây Thứ Nhân nhìn Khúc Bố, nuốt nước bọt, ngơ ngác hỏi một câu.
Khúc Bố đã sớm cả kinh không nói nên lời, ngơ ngác lắc đầu.
"Lâm Phong, làm sao cậu lại có thể làm được.".
Khúc Bố đứng lên, tựa hồ giờ phút này như đang hắn còn đang đắm chìm bên trong giấc mơ vậy.
Lâm Phong không có trả lời, từ phía sau lấy ra thêm hai cái túi vải khác.
"Khúc Bố, đây là hạt giống củ cải và rau cải trắng Tây Tạng tôi thu được, anh cất đi đi. !"
Khúc Bố nghe xong lại càng cả kinh há to miệng hơn.
"Cái gì, ngay đến cả hạt giống củ cải và rau cải trắng Tây Tạng cậu cũng có thể thu hoạch được sao?"
"Theo như lời cậu nói, hạt giống này khi trồng xuống sẽ có hình dáng lớn hơn và cho sản lượng nhiều hơn ban đầu có phải không?"
Hắn cho là mình nghe lâm, nên hỏi lại một lân nữa.
"Ừm không sai, đây chính là những hạt giống tôi đã hứa với anh."
"Tôi đã nuôi trông thành công, những việc còn lại, giao cho mọi người vậy!"
Lâm Phong nhàn nhạt trả lời.
Mặc dù để trông và thu hoạch được đống khoai tây và hạt giống này anh đã phải tiêu tốn mất rất nhiều tâm huyết và tinh lực.
Thế nhưng tới khi thực sự được giao đến trên tay người cần, ở trong lòng anh ngoại trừ vui sướng ra, không hề có suy nghĩ nào khác. Nghe xong, Trát Tây Thứ Nhân và Nhiệt Y cũng đứng dậy, nhận lấy hai túi vải trong tay Lâm Phong.
Mặc dù hai túi vải này không lớn, nhưng cầm ở trên tay nặng tu.
Có mấy ai biết được rằng, những hạt giống này đủ để trồng vài mẫu vườn raul
"Ha ha, Lâm Phong, quả là chỉ có một mình cậu mới làm được những việc này thôi đóI"
Trát Tây Thứ Nhân tỉnh táo lại, biết với tính tình và phong cách làm việc của Lâm Phong, nhất định không phải đang nói đùa.
Hắn không khỏi cười vui vẻ, vỗ bả vai Lâm Phong, dùng sức gật đầu.
Lâm Phong cũng nhìn thẳng vào Trát Tây Thứ Nhân, từ ánh mắt có thể thấy được sự xúc động, biết ơn và sùng bái ở bên trong đó.
Ánh mắt thuần khiết này cũng khiến anh cảm động, như bị lây nhiễm, hốc mắt không khỏi có chút ướt át.