Chương 463: Bắt được bươm bướm
Chương 463: Bắt được bươm bướmChương 463: Bắt được bươm bướm
Không giống như ở không gian nhỏ, khí hậu của không gian gian lớn, hay đổi theo khí hậu của khu vực địa lý Lâm Phong đứng.
Bên ngoài không gian, tuyết đầu mùa của Tây Tạng đã bắt đầu tan, nhiệt độ sẽ ấm lên từ mức nhiệt độ thấp nhất, tuy nhiên, buổi sáng và buổi tối cũng chỉ có âm mười mấy độ mà thôi, có mỗi ban ngày mới dịu dàng hơn được một chút.
Đường hầm lúc này là một không gian nhỏ mang lại cảm giác như mùa xuân quanh năm và ẩm ướt trong khí hậu lạnh giá của vùng đất Tây Tạng.
"Phù."
Lâm Phong hít sâu một hơi, đột nhiên xuất hiện gió lạnh làm anh chưa thể thích ứng ngay được.
Sự chênh lệch nhiệt độ quá lớn giống như việc giây trước còn đang nghỉ phép tại Alaska, giây sau đã lập tức rơi vào hang băng ở Bắc Cực.
Đây chính là chỗ kỳ diệu của không gian lớn.
Khí hậu có thể thay đổi, có thể trông bất cứ loại cây gì chỉ cần tìm được hoàn cảnh môi trường thích hợp.
Lâm Phong dùng sức kéo cổ áo lên, nhét vào bên trong quần áo, nhấc chân đi ra đường hầm.
Bên trong không gian lớn, ánh nắng cũng giống như bên ngoài không gian, bởi vì trời đã là buổi chiều, nên ánh sáng chỉ có sáng tỏ chứ không chướng mắt.
Phóng tầm mắt nhìn tới, bãi cỏ xanh mơn mởn trên gò đồi thậm chí còn tươi tốt hơn lần trước anh tới, một trận gió nhẹ thổi qua làm cỏ cây đung đưa theo gió, hư những đợt sóng khuấy động trong biển cỏ vô tận.
Lần này tới, nhất định phải tìm được bươm bướm đã từng bay qua mặt anhI Lâm Phong âm thầm phân cao thấp, nhấc chân đi về phía trung tâm gò đồi.
Gần đây bên ngoài không gian đại bộ phận thời điểm đều là trời sáng, không khí khô ráo rét lạnh, cho nên vũng bùn đầm lầy đã khô cạn từ lâu, biến thành bùn cứng, so với lần trước tới đây, đạp lên bình ổn hơn nhiều.
Lâm Phong vừa tăng tốc vừa ngẩng đầu quan sát xung quanh.
Ánh nắng càng ngày càng nhỏ, không còn chói mắt chút nào nữa.
Lâm Phong dứt khoát cởi mũ rơm xuống, để có tâm nhìn rộng hơn.
Sau mười phút, vẫn không thu hoạch được gì, trừ bãi cỏ vô tận ra, chính là những liên tiếp gò đồi sườn núi nhỏ đập vào mi mắt, tâm nhìn của con người dễ bị mỏi khi nhìn thấy những hình ảnh lặp đi lặp lại.
Lâm Phong dùng sức chớp mắt, vươn tay xoa khóe mắt đã sớm ê ẩm sưng không thôi.
Khi anh mở mắt chuẩn bị bỏ cuộc, một vệt trắng xẹt ngang qua đầu anh, lập tức khiến anh phấn chấn hơn.
Bươm bướm đêm!
Lâm Phong lập tức nghĩ đến ba chữ này.
Anh vội vàng ngẩng đầu lên, mở to hai mắt, nhìn vê hướng bóng trắng vừa bay tới.
Quả nhiên, theo hướng mắt anh nhìn, có vài vật nhỏ màu trắng đang nhảy lên nhảy xuống cách đó vài mét, dường như đang bay càng lúc càng thấp về phía bãi cỏ.
Lâm Phong đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, ngay cả thở mạnh cũng không dám, cẩn thận nhìn chằm chằm mấy cái vật nhỏ.
Lần này anh đã trông thấy được rõ ràng, những thứ nhỏ màu trắng này rất nhỏ, chỉ cỡ đồng xu một tệ, hất định không phải là bươm bướm, chứ đừng nói là côn trùng.
Chỉ thấy hai chiếc cánh nhỏ màu trắng hình quạt, trên đó có in những đường tròn đen rất đẹp, trên đầu tròn đầy lông còn mọc ra hai râu nhỏ, trông cực kỳ dễ thương.
Đây rõ ràng chính là bươm bướm!
Mặc dù không xác định có phải là bướm đêm bí ẩn hay không, nhưng Lâm Phong có thể khẳng định, những vật nhỏ này chính là bươm bướm!
Mà những con sâu bướm nhỏ kia tựa hồ cũng quen thuộc với Lâm Phong, không còn trốn tránh bay đi xa như những lần trước nữa, một chút cũng không sợ.
Lâm Phong tiếp tục không nhúc nhích nhìn chằm chằm, quả nhiên chỉ chốc lát sau, mấy cái bươm bướm liền càng bay càng thấp, thẳng đến chậm rãi rơi xuống trong bụi cỏ, duỗi râu ra giống như là đang tìm kiếm thứ gì đó.
Một, hai, ba.
Lâm Phong yên lặng đếm, đếm mấy lần, cuối cùng xác định được, tổng cộng có sáu con, không hơn, không kém.
Đang tìm kiếm đồ ăn? Hay là đang trong giai đoạn giao phối? Lâm Phong không thể nào biết được.
Tuy nhiên trong đầu Lâm Phong đột nhiên nảy ra một ý tưởng.
Lần này gặp được, nhất định không thể để cho những con bươm bướm này biến mất khỏi mắt mình lân nào nữa.
Dù thế nào đi nữa, anh cũng muốn bắt lấy một con, mang ra ngoài không gian để xác nhận danh tính thực sự của nó.
Quyết định xong, Lâm Phong chậm rãi ngồi xổm xuống.
Chỉ thấy mấy con bươm bướm tiếp tục bay là là trên mặt cỏ, thỉnh thoảng bay lên trên một lúc rồi lại đậu xuống ngay, như thể tạm thời chưa có ý định bay đi. Lâm Phong ngồi xổm xuống hóp lưng lại như mèo, chậm rãi di chuyển bước chân, từng bước một tới gần mấy sinh vật giống bươm bướm.
Càng đến gần, tim anh càng đập nhanh hơn, hơi thở cũng ngày càng dồn dập.
Thấy được cơ hội, Lâm Phong nhảy về phía trước một cái, duỗi hai tay chụp lấy một con bươm bướm.
"Râm'" một tiếng, anh úp sấp toàn bộ cơ thể trên mặt đất, hân thể đều nhanh sắp không nhìn thấy, hai cánh tay lại chăm chú chụp tại chỗ cũ, chăm chú chụp lên.
Trong tầm nhìn của kính mắt, mấy con bươm bướm còn lại nhận kinh hãi, bay loạn tứ tung, bay lên trên, biến mất trong nháy mắt.
Lâm Phong không để ý tới những bươm bướm đã bay đi, khom lưng quỳ lên, nghiêng đầu nhìn vật trong tay.
Loáng thoáng thấy được có một vật nhỏ nhảy lên nhảy xuống trong lòng bàn tay khum lại của anh, làm anh nhột nhột.
Lâm Phong mừng thầm, biết đã thành công bắt được một con.
Anh từ từ mở ngón tay ra, để lộ một khe nhỏ rồi nhìn vào trong.
Một con bươm bướm bên trong tay anh, như thể thấy được ánh sáng, mừng rỡ muốn bay ra ngoài.
Lâm Phong chậm rãi rút một tay ra, từ trong túi móc ra chiếc hộp gỗ nhỏ đã chuẩn bị từ lâu, tay kia bắt lấy con sâu bướm nhỏ, cẩn thận đặt vào trong, đậy lại.
Thật sự là muốn gì được nấy mà.
Anh không ngờ hôm nay mình lại bắt được con sâu bướm mà mình mong mỏi một cách suôn sẻ như vậy, trong lòng vui sướng hơn nhiều.
Lâm Phong đứng dậy, cẩn thận cất kỹ hộp gỗ, phủi bụi trên người một cái.
Anh ngẩng đầu nhìn bầu trời, lại dang rộng hai tay hai tay. Sắc trời so với lúc đi vào đã tối hơn một chút.
Không thể lãng phí thời gian thêm được nữal
Lâm Phong hít sâu một hơi, lại ngẩng đầu, thở hắt ra ngoài!
Trước khi quay trở về thành phố Thượng Hải, nhất định phải xác nhận được thân phận thật sự của những con bươm bướm này, xem coi có đúng thật là bươm bướm đêm không.
Anh hạ quyết tâm, quyết định lấy con sâu bướm vừa bắt được mang tới cho Khúc Bố xem.
Lâm Phong nhặt mũ rơm đội lại lên đầu, quay lại phía đường hầm.
Hai phút sau, Lâm Phong toàn thân ướt sũng quay trở lại không gian nhỏ.
May mắn thay, nhiệt độ ở đây bỗng nhiên tăng lên, trời trong gió nhẹ, ấm áp vô cùng.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, vị ngọt trong không khí lập tức khiến người ta cảm thấy sảng khoái và tràn đầy năng lượng.
Lâm Phong lắc lắc giọt nước trên tóc, trên người, lại dùng ý niệm ra khỏi không gian.
Thời gian bên ngoài không gian trôi chậm hơn bên trong không gian rất nhiều, nhưng sắc trời cũng dần dần tối xuống.
Nơi xa, Khương Y Thanh và Thiến Thiến vẫn đang chơi đùa ầm ï.
Lâm Phong nhìn đồng hồ, thấy vẫn còn chút thời gian trước khi trời tối, anh không chút do dự đi về phía nhà bạt của Khúc Bố.
"Lâm Phong, sao nhanh như vậy cậu đã quay trở lại rồi?"
Bên trong nhà bạt, Khúc Bố và Trát Tây Thứ Nhân nhìn Lâm Phong phong trần mệt mỏi, thở hồng hộc, ngạc nhiên hỏi.
Nói rồi, Khúc Bố nhanh chóng rót một cốc nước đưa tới trước mặt cho Lâm Phong.