Chương 464: Xác nhận thân phận
Chương 464: Xác nhận thân phậnChương 464: Xác nhận thân phận
Lâm Phong không lên tiếng, cầm lấy ly nước uống "ừng ực" hết nước trong ly.
"Khát chết mất!" Anh đặt ly nước xuống, lau khóe miệng, cuối cùng cũng hồi phục lại.
"Có chuyện gì thế?"
Trát Tây Thứ Nhân cũng đi tới, lo lắng hỏi.
"Hai người tới đây một chút..."
Lâm Phong thần bí đi đến giữa phòng, đứng bên bếp lửa.
Khúc Bố và Trát Tây Thứ Nhân nhìn nhau, không hiểu gì hết, bước theo tới.
"Hai người giúp tôi nhìn xem, đây là cái gì?”
Lâm Phong không để ý tới sự kinh ngạc của hai người, chậm rãi lấy hộp gỗ trong tay ra đưa cho hai người.
"Trong này là bảo bối gì vậy?"
Trát Tây Thứ Nhân bị kích thích lòng hiếu kỳ, câm lấy chiếc hộp gỗ tò mò nhìn nó.
“Chờ đã!"
Khi anh ta chuẩn bị mở nắp hộp gỗ thì bị lo chặn lại.
"Trong hộp có vật nhỏ biết bay."
Lâm Phong chỉ vào hộp gỗ, tiếp tục thần bí giải thích.
Trát Tây Thứ Nhân hiểu ra, từ từ mở một khe hở trên hộp gỗ và nhìn vào bên trong.
"Ha ha, làm tôi sợ hết hồn, còn tưởng là thứ gì nữa chứ!"
Trong chốc lát, anh ta không nhịn được bật cười. Anh ta thò tay vào hộp gỗ, dùng ngón cái và ngón trỏ nhặt con bướm lên, cố ý đưa lên đỉnh đầu, nhìn nó một cách thích thú.
Lâm Phong đứng dậy, ngẩng đầu nhìn lên.
"Anh biết con bướm này à?"
"Con bướm này... trông hơi quen...
Trát Tây Thứ Nhân lẩm bẩm, muốn nói gì đó, nhưng anh ta không chắc chắn lắm.
"Khúc Bố, chú nhìn xem con bướm này là giống gì?"
Lâm Phong quay sang Khúc Bố đang đứng một bên quan sát, nhìn ông ấy đầy mong đợi.
Khúc Bố không lên tiếng, đưa tay ra cẩn thận lấy con bướm trong tay của Trát Tây Thứ Nhân, đưa lên mắt nhìn kỹ, lông mày nhíu chặt.
Trát Tây Thứ Nhân và và Lâm Phong đứng bên cạnh nhìn mà không dám lên tiếng.
"Lâm Phong, cậu lấy con bướm này ở đâu ra vậy?"
Một lúc sau, Khúc Bố mới lên tiếng, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Lâm Phong, mở to mắt nhìn thẳng vào Lâm Phong.
“Đây là, tôi...
Lâm Phong nhìn biểu cảm của Khúc Bố đột nhiên trở nên nghiêm túc, anh thấy hơi hoảng, cũng không biết nên trả lời như thế nào.
Anh không biết tại sao Khúc Bố lại hỏi điều này.
Anh bắt con bướm này trong không gian kín kia, nếu nói ra sự thật, ông ấy chắc chắn sẽ không tin.
Chẳng lẽ nói với ông ấy là mình nuôi nó với Đông Trùng Hạ Thảo? Khúc Bố và Trát Tây Thứ Nhân mà nghe thì càng cho là điều viễn vong.
Tuy nhiên, thông qua ánh mắt của Khúc Bố thì có thể nhìn ra ông ấy hình như đã đoán được con bướm này thuộc loài gì.
Vậy loài bướm này đến từ đâu, có quan trọng không?
Anh không có thời gian để giải thích chỉ tiết.
Thôi kệ, tìm cớ nói cho qua vậy.
"Ờ, tôi tình cờ nhìn thấy nó ở gần lều nên tôi đã bắt nó..."
Lâm Phong hạ quyết tâm, mỉm cười, tùy tiện bịa ra câu trả lời.
Khúc Bố nhìn Lâm Phong, giống như không thể tin được, sau đó quay sang nhìn con bướm trong tay, rơi vào trầm tư.
"Con bướm này là một loài bướm đêm Đông Trùng Hạ Thảo... [1].
Ông ấy ta đột nhiên lên tiếng, nhìn con bướm trong tay lẩm bẩm.
"Đúng, đúng, đúng, chính là loài bướm đêm mà Đông Trùng Hạ Thảo ký sinh!"
Trát Tây Thứ Nhân đột nhiên nói to, rồi tự gật đầu với bản thân mình.
"Hàn gì trông nó cứ quen quenI"
Anh cũng nghiêng người tiến lại gân, nhìn kỹ hơn.
Trong thâm tâm Lâm Phong thầm vui mừng, nhưng anh không biểu hiện ra ngoài.
"Bướm đêm Đông trùng hạ thảo ư?"
Anh giả vờ không hiểu hỏi.
"Có phải là con sâu bướm biến thành Đông trùng hạ thảo không?”
"Đúng rồi, Lâm Phong, cậu bắt con sâu bướm này ở đâu vậy?"
Trát Tây Thứ Nhân nôn nóng, Khúc Bố chưa kịp lên tiếng thì anh ta đã vội vàng hỏi.
"À, tôi vô tình bắt được..."
Lâm Phong trả lời mơ hồ, giả vờ không xem trọng lắm.
Khúc Bố ở bên cạnh không nói gì, đưa con sâu bướm cho Lâm Phong.
"Lâm Phong, con bướm đêm Đông trùng hạ thảo có tập tính đơn độc, cực kỳ khó bắt..."
Ông ấy nhìn Lâm Phong dặn dò, giống như trong lời nói có điều gì đó, giọng điệu đầy ẩn ý.
"Cậu nhanh cất nó đi, đừng để xảy ra bất trắc."
Lâm Phong ngơ ngác nhìn Khúc Bố, đưa tay cẩn thận cầm lấy, cất vào lại hộp gỗ.
Lúc này, mặc dù trong lòng không khỏi hưng phấn, nhưng vẻ mặt anh vẫn bình tĩnh.
Dựa theo suy đoán của Khúc Bố, chắc hẳn ông ấy đã đoán được con bướm đêm này không phải vô tình bắt được.
Nhưng Lâm Phong không có thời gian giải thích chỉ tiết cho ông ấy.
Ngọn nguồn câu chuyện không thể giải thích rõ ràng chỉ tiết trong một hai câu nói được.
Hơn nữa, Khúc Bố có một sự tôn trọng và biết ơn bẩm sinh đối với Đông trùng hạ thảo, ông ấy sẽ không đồng ý với việc nhân giống nhân tạo.
Nhưng Lâm Phong cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nhận được câu trả lời tích cực vào thời điểm này không khác gì việc trồng thành công Đông trùng hạ thảo, giúp anh một lần nữa nếm trải niềm vui gặt hái thành công sau bao vất vả.
"Đã muộn rồi, đến lúc tôi phải trở về lều." Lâm Phong thu hồi hộp gỗ, nhìn đồng hồ trong tay, sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Thiến Thiến và Tiểu Thanh đang đợi tôi ở nhà..."
Anh sợ rằng Khúc Bố và Trát Tây Thứ Nhân giữ anh ở lại nên anh nói bổ sung thêm.
"Lâm Phong, cậu đúng thật là đến nhanh mà đi cũng nhanh!"
Trát Tây Thứ Nhân bị Lâm Phong làm cho mất bình tĩnh, vì vậy anh ta không còn cách nào khác ngoài việc chế nhạo Lâm Phong.
"Mau trở về đi, nếu không trời sẽ rất tối đó!"
Lần này hai người không hề giữ anh ở lại, mà chủ động thúc giục anh.
Lâm Phong thở phào nhẹ nhõm, nhìn hai người bọn họ, mỉm cười gật đầu, đi ra khỏi lều.
Bên ngoài lều, Lâm Phong đột nhiên xuất hiện trước mặt Thiến Thiến và Khương Y Thanh, hai người vui vẻ lần lượt chạy đến trước mặt anh.
Thiến Thiến chạy tới, dang hai tay ra, nhảy vào lòng anh làm nũng.
"Ba ba, sao ba về trễ vậy?"
Lâm Phong ôm chặt Thiến Thiến trong tay, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhóc.
Lúc này Khương Y Thanh cũng đi tới, ngượng ngùng nhìn anh, cười rạng rỡ như hoa.
"Thế nào rồi anh, hôm nay có thuận lợi không?”
Giọng nói của cô dịu dàng như nước, anh nghe mà lòng như muốn tan chảy.
Lâm Phong một tay ôm Thiến Thiến, tay kia nắm lấy bàn tay nhỏ của Khương Y Thanh, kéo cô đến trước mặt mình.
"Báo cáo công chúa của anh, mọi việc hôm nay đều thuận lợi." Anh nở nụ cười, nghiêng người qua áp sát vào khuôn mặt của Khương Y Thanh.
Khương Y Thanh mím môi, ngả người ra sau, trừng mắt nhìn Lâm Phong vờ như tức giận.
"Nhanh đi vào thôi, không ra thể thống gì..."
Cô lẩm bẩm, nhìn Thiến Thiến rồi thoát khỏi tay của Lâm Phong.
"Đúng đó, ba ba, chúng ta đi vào thôi, con đói lắm rồi..."
Thiến Thiến cũng ngẩng đầu nhỏ lên, đáng thương nhìn Lâm Phong thúc giục, sau đó nắm tay kéo vào trong lều.
Lâm Phong vừa đau lòng vừa bất lực, anh lắc đầu cười trừ, kéo Khương Y Thanh đi vào trong lều.