Nông Dân Làm Giàu Gà Trống Nuôi Con (Dịch Full)

Chương 465 - Chương 465: Thu Hoạch Khoai Tây Được Mùa

Chương 465: Thu hoạch khoai tây được mùa Chương 465: Thu hoạch khoai tây được mùaChương 465: Thu hoạch khoai tây được mùa

Năm giờ rưỡi tối, bầu trời gần như tối đen, gió thổi vù vù, rét căm căm.

Những ngôi sao lấp lánh ánh sáng trên bầu trời, như chớp mắt nhìn xuống mọi thứ trên đồng cỏ vốn yên tĩnh và thanh bình.

Bên trong lều, bữa tối thịnh soạn mà trước đây chưa từng thấy được bày ra trước mắt Thiến Thiến và Khương Y Thanh.

Lâm Phong đã sử dụng tất cả các thành phần còn lại.

Thịt bò, thịt dê, tất cả các loại rau, thậm chí còn có cả bánh bao hấp thơm ngon.

"Ba ba, khoai tây này lấy ở đâu vậy ba?"

Thiến Thiến lần đầu tiên bị khoai tây chiên vàng óng thu hút, cô nhóc nằm nhoài trên bàn ăn, nước miếng sắp chảy ra rồi.

"Khoai tây nhìn ngon quát"

Khương Y Thanh cũng nằm nhoài bên cạnh Thiến Thiến, vẻ mặt đây mong đợi.

Lâm Phong đắc ý bưng đĩa rau cuối cùng lên, cười cười nhìn hai người.

"Đây là khoai tây nổi tiếng của Tây Tạng."

Anh chỉ vào đĩa khoai tây giới thiệu, cố tình nói rất khoa trương.

"Khoai tây của Tây Tạng?"

Thiến Thiến dường như nhớ ra điều gì đó.

"Là mấy củ khoai tây lần trước ba lấy ở chỗ của bác Khúc đúng không?"

"Con còn tưởng ba đã trồng hết xuống đất rồi chứ"

Cô nhóc mím môi, trầm ngâm nói.

"Đúng vậy, lần trước ba trông hết tất cả khoai tây Tây Tạng xuống đất." Lâm Phong giả vờ thần bí, nhìn Khương Y Thanh rồi nhìn Thiến Thiến.

"Thiến Thiến, con đoán xem những củ khoai tây Tây Tạng này từ đâu ra?"

Anh cố ý làm động tác "suyt" với Khương Y Thanh.

Thiến Thiến nhìn nhìn, mắt đảo quanh, hai tay ôm má suy nghĩ.

"A? Chẳng lẽ những củ khoai tây mọc lên chăng?"

Cô nhóc há to miệng, đưa ngón trỏ vào miệng mút, cái đầu nhỏ xoay qua xoay lại.

Lâm Phong nhìn cô nhóc cười gật đầu.

"Hảo ! Giống khoai tây chúng ta trông cuối cùng cũng đơm hoa kết trái!"

Thiến Thiến giơ hai tay lên trên đầu, nhảy lên vui vẻ.

Niêm vui thu hoạch được khoai tây hiện rõ trọn vẹn trên khuôn mặt cô nhóc, hồn nhiên và giản dị.

Lâm Phong và Khương Y Thanh nhìn nhau, không khỏi bật cười.

"Ăn nhanh thôi nào, hai nàng công chúa!"

Lâm Phong cúi người đối mặt với hai người, cung kính làm cử chỉ "mời".

Thiến Thiến và Khương Y Thanh cầm đũa lên, bắt đầu ăn một cách không kiềm chế.

Bữa ăn này dường như chậm hơn bất kỳ bữa tối nào trước đó ở Tây Tạng.

Không ồn ào, không ngấu nghiến đồ ăn, cả nhà ba người chậm rãi ăn, như sợ rằng sẽ không bao giờ có thể ăn được món ăn Tây Tạng đích thực như vậy nữa.

Thiến Thiến dường như đã thay đổi, cô nhóc ăn uống như một tiểu thư, không hề phát ra tiếng động nào.

Cô nhóc đã ăn nhiều thịt rồi nhưng vẫn đặc biệt thích khoai tây chiên, và đã uống hết canh khoai tây rất nhanh chóng. Khương Y Thanh cũng ăn từ tốn nhưng không ăn nhiều lắm.

"À đúng rồi Tiểu Thanh, anh đã mua vé máy bay ngày mai lúc một giờ chiều rồi."

Lâm Phong gắp một miếng thịt cừu om vào chén của Khương Y Thanh, nhìn cô nhẹ nhàng nói.

"À, em biết rồi..."

Khương Y Thanh chỉ ngước mắt lên rồi tiếp tục cúi đầu nhai thức ăn, giống như đang suy nghĩ chuyện gì đó.

Bình tĩnh thế nhỉ?

Lâm Phong còn tưởng là Khương Y Thanh sẽ vô cùng vui mừng, nhưng hóa ra lại bình tĩnh như mặt hồ nước không gợn sóng.

Với tính cách của Khương Y Thanh, đối mặt với hành trình trở vê sắp tới, cô chắc chắn sẽ không vô cớ mà trở nên bình tĩnh như vậy.

Mấy ngày trước, cô còn chủ động thúc giục nhanh trở về Thượng Hải.

Lâm Phong cũng định lấy vé máy bay ra, khoe với Khương Y Thanh và Thiến Thiến.

Thấy Khương Y Thanh im lặng như vậy, anh cũng chột dạ, đành thôi không trêu chọc cô nữa.

Vừa ăn cơm tối xong, Lâm Phong cũng không có vội vàng thu dọn mà nhìn Thiến Thiến cười cười.

"Thiến Thiến à, ngày mai chúng ta phải về nhà rồi, nhưng ba ba có nhiệm vụ giao cho con."

Thiến Thiến nghe vậy thì lập tức lên tinh thần, không còn vẻ lười biếng sau khi ăn nữa.

"Nhiệm vụ, nhiệm vụ gì ạ?”

Cô nhóc hỏi nhanh, đôi mắt mở to lấp lánh. "Đã lâu rồi con không vẽ, ba ba cần con tối nay giúp ba và mẹ vẽ một bức tranh.”

Thiến Thiến thích nhất là vẽ tranh, Lâm Phong biết cô nhóc sẽ không từ chối.

"Vẽ cái gì vậy ba?"

Quả nhiên Thiến Thiến trở nên tràn đầy năng lượng hơn.

"Vẽ bức tranh có ba ba, mẹ con và Thiến Thiến nữa, chúng ta cùng nhau ở trên thảo nguyên!"

Lâm Phong nháy mắt với Thiến Thiến, nói ra yêu cầu của mình.

"Được ạ! Bây giờ con đi vẽ liền đây!"

Thiến Thiến vui vẻ chạy đến vali, lấy bút, giấy và bảng vẽ ra rồi bắt đầu chuẩn bị.

"Tiểu Thanh, đi thôi, chúng ta ra ngoài ngắm cảnh đêm đi."

Lâm Phong quay sang nhìn Khương Y Thanh, nhẹ nhàng đưa ra đề nghị.

Khương Y Thanh đang dọn dẹp chén bát trên bàn ăn, cô nhìn Lâm Phong rồi gật đầu.

Bên ngoài lều, nhiệt độ giảm mạnh.

Đêm vốn đã tối giờ lại bừng sáng dưới ánh trăng.

Những ngôi sao trên bầu trời sáng lấp lánh, như tiếp thêm sức sống cho bầu trời đêm tĩnh lặng.

"Hắt xì!" Khương Y Thanh vừa đi tới cửa đã che miệng hắt hơi.

"Nhanh tới đây, mang khăn quàng vào."

Lâm Phong đã chuẩn bị sẵn sàng, cầm một chiếc khăn quàng cổ đi ra.

Anh đứng trước mặt Khương Y Thanh, cẩn thận quàng chiếc khăn quanh cổ cô, vẻ mặt đầy quan tâm.

Khương Y Thanh rụt cổ lại, cảm thấy ấm áp hơn rất nhiều, cô nhìn Lâm Phong, ngượng ngùng tránh ánh mắt của anh.

"Lâm Phong, tối mai chúng có thể về Thượng Hải đúng không?”

Lâm Phong chưa kịp lên tiếng, Khương Y Thanh đã xoa xoa chóp mũi chủ động hỏi, giọng nói nhẹ nhàng.

Cô hỏi xong thì quay mặt sang một bên, ngơ ngác nhìn như đang hỏi điều gì đó không liên quan đến mình.

"Ừ, nếu máy bay không bị hoãn, nửa đêm ngày mai là chúng ta có thể về đến nhà."

Lâm Phong đứng bên cạnh Khương Y Thanh, đưa tay ôm lấy vai cô.

"Em còn lạnh nữa không...'

Anh nhận ra Khương Y Thanh chắc đang có chuyện gì đó, nên anh cố ý thay đổi chủ đề, hy vọng có thể xoa dịu bầu không khí hơi tẻ nhạt.

Anh siết chặt bàn tay đang ôm vai cô, để đầu của Khương Y Thanh ngả vào vai mình.

Khương Y Thanh cũng không từ chối, nhẹ nhàng nghiêng đầu qua, dựa vào vai Lâm Phong.

"Hầy..." Cô phát ra tiếng thở dài rất khẽ.

Tuy tiếng thở dài rất khẽ, nhưng Lâm Phong nghe được rất rõ ràng, anh thấy đau lòng không giải thích được.

"Em sao vậy, Tiểu Thanh?"

Lâm Phong hôn lên trán Khương Y Thanh, nhẹ nhàng hỏi.

Không khí trở nên yên tĩnh, bốn phía im lặng, chỉ có thể nghe được tiếng thở của hai người.

"Ngày mai trở vê Thượng Hải rồi, sao em có vẻ không vui vậy..." Trong lúc nhất thời, Lâm Phong thấy Giang Nhất Thanh không lên tiếng, liền chủ động nhẹ giọng hỏi.

Anh biết Khương Y Thanh phần lớn thời gian đều thích giấu những lo lắng trong lòng.
Bình Luận (0)
Comment