Nông Dân Làm Giàu Gà Trống Nuôi Con (Dịch Full)

Chương 469 - Chương 469: Rơi Vào Tay Giặc

Chương 469: Rơi vào tay giặc Chương 469: Rơi vào tay giặcChương 469: Rơi vào tay giặc

Khương Y Thanh chẳng hiểu tại sao, sau khi xác nhận Lâm Phong rời đi, cô nhẹ nhàng khoá cửa phòng.

Sau khi đánh răng rửa mặt xong, cô mệt mỏi nằm xuống chăn ga gối đệm mềm mại thơm phức, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Khương Y Thanh đang ngủ rất say lại bị vài tiếng tiếng đập cửa đánh thức.

"Tiểu Thanh, Tiểu Thanh, nên rời giường rồi."

Là giọng của Lâm Phong.

Khương Y Thanh cảm thấy đầu nhức nhức, cô đang dùng gối che lỗ tai của mình.

Cô vừa mới chuẩn bị xoay người đổi tư thế, toàn thân lại như bị người đánh một trận, nơi nào cũng đau, một chút sức lực cũng không có.

Dường như tối hôm qua cả đêm nằm mộng.

Khương Y Thanh đột nhiên nhớ ra, thảo nào đau nhức toàn thân.

Cô gắng gượng đứng người dậy, cầm lấy smartphone trên bàn, thì ra đã 8 giờ rưỡi sáng rồi.

- Cốc cốc cốc...

Ngoài cửa tiếng đập cửa nặng nề hơn.

"Em biết rồi, em dậy ngay đây!"

Khương Y Thanh thực sự bị hối đến bực, cô đưa đầu về phía cửa nói, rồi lại rúc vào trong chăn.

"Em để cho anh vào trước, anh có việc nói cho em..." Lâm Phong cũng không tính từ bỏ, lần này thấp giọng nói, có vẻ thần thần bí bí.

"Thật là một quái nhân!"

Khương Y Thanh thật muốn nhéo má của Lâm Phong qua đây mắng anh một trận, song hiện tại cô thật sự lười đứng lên.

"Anh thổi gió chiều em thổi..."

Lâm Phong lại đứng ở ngoài cửa hát bài hát nhảm nhí.

Khương Y Thanh thực sự không nhịn được.

Hát cứ hát, song lại hát lạc tông lạc nhịp, lại vẫn không biết xấu hổ hát!

Cô vén chăn lên, bò dậy, sửa lại đồ ngủ, cột tóc lên đi tới cửa.

"Lâm Phong, anh hát đủ chưal"

Khương Y Thanh đột nhiên mở cửa ra, tức trợn trừng mắt nhìn vê phía ngoài cửa.

"Anh... lưu manhl"

Cô lại đột nhiên nhắm hai mắt lại, cúi đầu không dám nhìn Lâm Phong.

Chỉ thấy Lâm Phong đang phơi nguyên phần thân trên cùng bắp đùi, chỉ quấn một chiếc khăn tắm ở quanh hông, đang cợt nhả nhìn Khương Y Thanh.

"Tiểu Thanh, anh mới vừa tắm xong, cho nên liền..."

Anh gãi gãi sau gáy của mình, tuỳ tiện giải thích, dường như cũng không cảm thấy xấu hổ gì lắm.

Khương Y Thanh đỏ mặt, xoay người đi vào trong phòng, nghiêng đầu ngồi xuống bên giường.

"Anh, nhanh đi mặc đồ ngủ!"

Lâm Phong cứ như cố ý làm bộ không nghe thấy, cũng đi vào theo, ngồi xuống bên ghế sa lon giường, nhòm nhòm Khương Y Thanh. "Anh ở nhà đều là mặc như vậy nha..."

Anh còn giả vờ vô tội, nói xong nhích người về phía trước, càng ngày càng gần Khương Y Thanh.

Đây là lần đầu tiên Lâm Phong nhìn thấy Khương Y Thanh mới vừa tỉnh ngủ.

Trong mắt anh, thời khắc này Khương Y Thanh ngây thơ, đáng yêu hơn bất cứ thời điểm nào trong quá khứ, khiến người ta thích đến nổi điên.

"Nói mau, anh sớm như vậy tìm em, có chuyện gì?"

Khương Y Thanh trừng mắt, trợn Lâm Phong, làm bộ tức giận hỏi, khuôn mặt đều sắp hồng đến tận mang tai.

"À, không có chuyện gì."

Lâm Phong dù chỉ một giây cũng không thể ngừng nhìn Khương Y Thanh, cứ như mất hồn thì thào đáp.

"Anh chỉ muốn hỏi em, sáng nay muốn ăn cái gì, anh làm cho em."

Cái gì? Sáng sớm đánh thức người ta, chỉ vì hỏi cái này?

Cái này gọi là lý do gì chứ?

Khương Y Thanh giận không chỗ phát tiết, hận không thể ngay lập tức đánh Lâm Phong no đòn.

Bất quá cô cố nén khó chịu, chỉ nhíu chặt lông mày, nặng nề mà hung Lâm Phong liếc mắt, mặt lộ vẻ không vui.

“Tùy tiện, anh làm cái gì em ăn cái đó."

"Bây giờ anh có thể đi ra."

Khương Y Thanh lại cúi thấp đầu, đưa ngón tay chỉ ra ngoài cửa, nói dứt khoát, ánh mắt sắc bén giống như cây đao.

Lâm Phong cứ như bị khiêu khích, càng thêm không muốn ngoan ngoãn nghe lời như vậy.

"Cả đêm không nhìn thấy em, anh chỉ muốn nhìn nhiêu em một chút..."

Anh thay đổi sách lược, giả dạng thương cảm.

"Cuối cùng mới có thế giới của hai người chúng ta, anh không thể ở cùng với thêm một lúc nữa sao..."

Nói xong chu miệng lên, chớp chớp mắt, đáng thương nhìn Khương Y Thanh.

"Ai nói chỉ có hai chúng ta, Thiến Thiến không phải vẫn còn ở đây sao?"

Khương Y Thanh bị biểu cảm của Lâm Phong chọc cho buồn cười, khuôn mặt càng thêm đỏ, suýt chút nữa bật cười.

"À, anh mới vừa đi xem, Thiến Thiến vẫn còn đang ngủ say khò khò."

"Hôm nay là chủ nhật, để cô nhóc ngủ nướng đi."

Lâm Phong tiếp tục thấp giọng nói, làm bộ nhút nhát nhìn Khương Y Thanh.

Nói xong, anh thừa dịp Khương Y Thanh không chú ý, đưa hai tay ra, bắt lấy bàn tay nhỏ bé của cô.

"Anh cẩn thận chút đi, lỡ Thiến Thiến tỉnh lại thì sao."

Khương Y Thanh bị nắm tay lại càng hoảng hót, thế nhưng cũng không né tránh, nghiêng mặt đi nhìn về hướng cửa phòng.

Lâm Phong lập tức hiểu ý, buông ra bàn tay của Khương Y Thanh, đi tới cửa nhìn ra bên ngoài, xác nhận Thiến Thiến chưa lại tỉnh, mới nhẹ nhẹ khép cửa phòng lại.

Lập tức anh đi tới bên giường, ngồi xuống bên người Khương Y Thanh, trong lòng vô cùng vui vẻ.

Khương Y Thanh ngẩng đầu nhìn Lâm Phong, vẻ mặt mờ mịịt, trái tim của cô đột nhiên đập gia tốc. Đây là lần đầu tiên cô ở một mình trong phòng với một người đàn ông khác họ, nhưng lại ngồi gần như vậy.

Lúc này Lâm Phong cũng lớn gan, xê dịch thân thể, bả vai của hai người dựa vào nhau thật chặt.

Hương tóc quen thuộc bay ra từ trên người Khương Y Thanh.

Mùi hương này giống như độc dược, lập tức làm cho Lâm Phong thần hồn điên đảo.

Khương Y Thanh thở gấp gáp hơn, bả vai nhấp nhô, con mắt thấp xuống, không biết làm sao lại nhìn lên mặt đất.

Lúc này tiếng thở hổn hển này biến thành âm luật mê hoặc, đủ để cho người ta lạc lối ở trong mùi hương quyến rũ.

Lâm Phong cứ như nhận được sự cổ vũ lớn lao, hơi nghiêng người sang, đột nhiên đưa hai tay ra, ôm lấy Khương Y Thanh vào trong ngực của mình.

"Lâm Phong, anh làm gì thế..."

Khương Y Thanh không kịp trốn, nửa người liền áp vào Lâm Phong, không nhúc nhích được.

"Suyt, không cần nói..."

Lâm Phong chôn mặt ở trong mái tóc của Khương Y Thanh, không cho Khương Y Thanh cơ hội nói chuyện.

- Thình thịch, thình thịch...

Tiếng tim đập nặng nề của Khương Y Thanh xuyên qua lồng ngực truyền đến trong tai của Lâm Phong.

Lâm Phong hít thật sâu hương vị trên tóc của cô, đột nhiên ngẩng mặt, áp miệng vào trên môi của Khương Y Thanh.

Khương Y Thanh còn chưa phát ra âm thanh, đã bị lấp miệng. "Ư... Ưứứ..."

Trong nháy mắt rơi vào tay giặc, Khương Y Thanh đã mất đi năng lực suy tư, tùy ý Lâm Phong tha hồ sàm sỡ.

"Tiểu Thanh, em đói bụng hay không?"

Lâm Phong nằm ngửa ở trên giường, nhìn Khương Y Thanh đang nằm úp sấp trong lồng ngực của chính mình, dịu dàng hỏi.

"Dạ, có một chút...'

Khương Y Thanh vẫn không nhúc nhích, ôm bả vai của Lâm Phong, đang hưởng thụ thời khắc âm áp cùng hạnh phúc này.

"Anh rất đói, không biết làm sao đây."

Lâm Phong siết chặt cánh tay đang khoác vai của Khương Y Thanh, cười trêu ghẹo.

"Thì ra hôn môi không chỉ là ngọt, con tiêu hao thể lực như thế..."

Nghe xong, mặt của Khương Y Thanh trong nháy mắt đỏ lên, giơ quả đấm nhỏ, nên ở trên ngực của Lâm Phong một cái, sau đó lại xấu hổ vùi đầu vào vai của Lâm Phong.
Bình Luận (0)
Comment