Chương 470: Nhất định phải tra ra chân tướng
Chương 470: Nhất định phải tra ra chân tướngChương 470: Nhất định phải tra ra chân tướng
"Tiểu Thanh, sau này cứ sống ở chỗ này nhaI?"
Lâm Phong đột nhiên mở miệng, nhéo nhéo má của Khương Y Thanh.
"Dù sao biệt thự này cũng lớn, muốn ở căn phòng nào tuỳ em chọn."
Sau khi nghe xong, Khương Y Thanh ngẩng đầu lên nhìn Lâm Phong, lắc đầu như trống bỏi.
"Em không muốn, em không cần ở ở trong cái biệt thự này."
Cô không chút do dự từ chối nói, cô bĩu môi trông vô cùng không muốn.
Nói xong cũng bò dậy từ trong ngực của Lâm Phong, vuốt vuốt tóc của mình, ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Làm sao vậy Tiểu Thanh?"
Lâm Phong cũng từ trên giường ngồi dậy, khó hiểu trơ mắt nhìn cô.
Mới vừa rồi còn yên lành, sao đột nhiên lại không vui rồi.
Phụ nữ thực sự là hay thay đổi.
"Anh đang trưng cầu ý kiến của em, cũng không có nói em nhất định phải..."
Anh vội giải thích, đưa đầu sang nhìn mặt của Khương Y Thanh, rất sợ cô không vui.
"Căn phòng này cũng không thuộc về em, sao em có thể ở chỗ này?”
Khương Y Thanh đột nhiên quay mặt lại, nhìn chằm chằm mắt của Lâm Phong.
"Anh đừng ép em nữa, em không thể đồng ý với anh được!"
Cô nằng nặng nói, sắc mặt đột nhiên khó coi, trong ánh mắt dường như hiện đây u buồn cùng hoảng sợ.
Lâm Phong bị biến hóa đột nhiên trên mặt của Khương Y Thanh doạ sợ. Chính mình chỉ thăm dò hỏi câu thôi, không hề có ý ép cô.
Sao Khương Y Thanh cứ như chịu phải kích thích gì đó, đột nhiên biến thành người khác vậy.
"Tiểu Thanh, em làm sao vậy? Em không sao chứ!"
Lâm Phong vội vươn tay ra, nắm lấy hai vai của cô, dùng sức lắc lắc.
Khương Y Thanh bị Lâm Phong đẩy cho đầu hất tới hất lui, cô dường như đột nhiên tỉnh lại từ trong giấc ngủ mơ, sắc mặt cũng khôi phục bình tĩnh như vừa rồi.
"Tiểu Thanh, em đừng hiểu lâm!"
Lâm Phong cực kỳ lo lắng, vươn tay sờ sờ ở trên mặt của cô.
Sự hốt hoảng vừa rồi trong mắt của Khương Y Thanh chậm rãi rút đi, lại trở nên trống rỗng, ngơ ngác nhìn Lâm Phong.
"Lâm Phong, em không sao, chỉ là..."
Cô đột nhiên mở miệng, muốn nói lại thôi, trong ánh mắt cũng từ từ có ánh sáng, lại ứa ra nước mắt.
"Có phải nghĩ đến chuyện gì không vui phải không?"
Lâm Phong chợt cảm thấy trái tim quặn thắt, cực kỳ đau lòng.
"Được rồi được rồi, sau này anh sẽ không bao giờ ép em làm bất cứ chuyện gì nữa."
"Em làm gì thế, chỉ cần vui vẻ là được, tuyệt đối chớ nghĩ nhiều."
Dứt lời, Lâm Phong dùng ngón tay lau lau nước mắt trên khóe mi của Khương Y Thanh, ánh mắt ngập tràn nhu tình.
Khương Y Thanh gật đầu, rốt cục khôi phục lại bình thường.
"Lâm Phong, tối hôm qua em lại mơ thấy mẹ em..."
Cô đột nhiên nhàn nhạt mở miệng, tuy cố đè nén nỗi đau của chính mình, nhưng trong ánh mắt vẫn hiện lên mây đen.
Lâm Phong ngẩn ra, càng cảm thấy đau lòng hơn.
Thảo nào vừa rồi Khương Y Thanh đột nhiên hoảng hốt, tai nạn xe cộ của mẹ cô vẫn khiến cho cô khó có thể tiêu tan nỗi đau, thường thường ở biên giới tinh thần tan vỡ cùng phân tách.
Chính bản thân Khương Y Thanh cũng không biết chuyện, nhưng Lâm Phong cảm nhận rất rõ ràng nỗi đau của cô.
Khương Y Thanh đã từng kể lại chuyện này từ đầu đến cuối cho mình, hơn nữa từ đầu đến cuối đều canh cánh trong lòng, cho rằng do chính mình hại chết mụ mụ.
Nhưng Lâm Phong mơ hồ cảm thấy chuyện này nhất định không hề đơn giản.
Tất cả kịch tình đều giống như đang biên tập kịch bản.
Mụ mụ gặp tai nạn xe, Khương Y Thanh bị tinh thân phân liệt, Khương gia lập tức phát sinh biến đổi lớn.
Việc này ráp chung một chỗ, nhìn thế nào cũng không giống như trùng hợp.
Phía sau dường như có một bàn tay ẩn núp, đang điều khiển mọi việc phát triển.
Nghĩ đến đây, Lâm Phong lập tức cắn chặt răng, phẫn hận.
Vì Khương Y Thanh, chuyện này nhất định phải tra rõ ràng.
Hiển nhiên, đây cũng là biện pháp duy nhất giải cứu cô.
"Tiểu Thanh, chỉ là nằm mộng mà thôi, đều đã qua rồi."
Lâm Phong lấy lại tinh thần, vội an ủi.
"Em muốn ăn gì, anh làm cho eml"
Anh đột nhiên nói, cố ý dời đi trọng tâm câu chuyện. Khương Y Thanh nhíu mày, cũng giống như tối hôm qua chậm rãi tỉnh lại từ †rong mộng.
"Em muốn ăn thanh đạm chút, uống chút cháo trắng là được rồi."
Trên mặt của cô rốt cục có chút hồng nhuận, bình tĩnh nhìn Lâm Phong nhẹ giọng nói.
"Tuân mệnh, công chúa của anh!"
Lâm Phong cứ như nhận được thánh chỉ, đột nhiên lấy lại tinh thần, ngồi thẳng người, làm một thủ thế chào, nghiêm trang đáp.
"Hi hi. Khương Y Thanh rốt cục bị biểu cảm của Lâm Phong chọc cho không nhịn nổi, che miệng nở nụ cười.
"Anh thiệt là..."
Cô vươn tay đẩy Lâm Phong ra ngoài, khuôn mặt cười đến đỏ lên.
"Nhanh đi làm bữa sáng, em phải rửa mặt."
Lâm Phong toét miệng, nở nụ cười xấu xa.
Anh nhìn về phía Khương Y Thanh một lúc, lúc này mới chịu đứng lên, đi ra ngoài cửa.
Nửa giờ sau, lúc anh đặt bữa sáng phong phú ở trên bàn cơm phòng khách, Khương Y Thanh cũng vừa dọn dẹp xong, đi ra.
Lâm Phong đang ở bên cạnh bàn ăn bày chén đũa, lúc nhìn thấy Khương Y Thanh, anh đột nhiên ngừng lại, đứng thẳng người, trợn tròn mắt nhìn cô.
Chỉ thấy Khương Y Thanh mặc trang phục công sở màu đen nhạt, mái tóc thẳng thường ngày của cô ấy được buộc lại thành kiểu đuôi ngựa tràn đầy năng lượng và sảng khoái, đôi giày cao gót và chiếc quần tây dài bổ sung cho nhau, khiến đôi chân của cô ấy trông thật thon dài.
Vóc người vốn cao gầy, thon thả, lúc này giờ lại càng cao và thẳng hơn, toả ra sự rực rỡ của người đẹp công sở, lại con ngực tấn công, mông phòng thủ, cực kỳ quyến rũ.
"Oa, Tiểu Thanh, em quá đẹp..."
Lâm Phong liếm liếm môi, nhịn không được nuốt nước bọt, lập tức nhìn chằm chằm cô.
Khương Y Thanh thay đổi vẻ nhút nhát thường ngày, mỉm cười tự tin và bước đến bàn ăn.
"Siêu đầu bếp Lâm, bữa sáng làm xong chưa?"
Cô nhìn Lâm Phong, cứ như đang liếc mắt đưa tình, chớp chớp chân mày lá liễu.
"Làm. . làm xong..."
Lâm Phong một giây cũng không rời mắt khỏi Khương Y Thanh, thì thào đáp.
"Thiến Thiến còn chưa tỉnh sao? Cái đồ lười kia thật ham ngủ."
Khương Y Thanh không để ý đến Lâm Phong, ngồi xuống trước bàn ăn, có chút tức giận hỏi.
"Không thể lãng phí thời gian nữa, buổi chiêu em còn phải chạy về công ty, anh đi kêu Thiến Thiến dạy đi."
Cô liếc nhìn Lâm Phong, chỉ thị anh.
"Ừ, ừ..
Lâm Phong dùng sức nháy mắt, muốn làm cho mình trông bình thường chút.
Anh ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, quanh đi quẩn lại, thì ra đã hơn mười giờ.
"Anh sẽ đi gọi Thiến Thiến!"
"À đúng rồi, cháo này hơi nóng, em đừng động, đợi anh thổi cho em." Nói xong anh xoay người, lúc này mới luyến tiếc dời mắt khỏi cơ thể của Khương Y Thanh, đi vê hướng căn phòng của Thiến Thiến.
"Mụ mụ, mụ mụ, sao mụ mụ lại tới đây?”
Chỉ chốc lát sau, Thiến Thiến còn buồn ngủ chạy ra khỏi phòng, giang hai tay ra nhào vào trong lòng của Khương Y Thanh.
"Mụ mụ, con đã ngủ lâu như vậy, sao mụ mụ không gọi con dậy nha."
Cô nhóc xoa xoa đôi mắt ngủ đến sưng lên, vẻ mặt hạnh phúc, ôm chặt cổ của Khương Y Thanh.
"Ha ha, Thiến Thiến, mụ mụ con cũng không phải là mới tới."
Lâm Phong đã đi tới, ngồi xuống bên cạnh Khương Y Thanh.