Chương 471: Đi tìm viện trưởng Diệp
Chương 471: Đi tìm viện trưởng DiệpChương 471: Đi tìm viện trưởng Diệp
"Ma ma con có mặt ở đây từ tối hôm qua rồi."
Nói xong, Lâm Phong toét miệng cười, tỉnh nghịch ném ánh mắt về phía Khương Y Thanh.
Thiến Thiến không hiểu mô tê gì nhìn Lâm Phong, sau đó quay người nhìn Khương Y Thanh.
"Thì ra ma ma đã về chung một nhà với ba con mình!"
"A, con vui quá đi mất."
Khuôn mặt tươi cười của Lâm Phong đột nhiên trở nên lúng túng.
Khương Y Thanh vẫn còn đang hoảng hốt vì sự lỗ mãng của mình buổi sáng nay, ai biết lúc này Thiến Thiến lại nhắc lại chuyện này thêm một lân nữa.
Ở hay là không ở tại căn biệt thự này, chỉ có cô mới có thể tự quyết định được.
Lâm Phong ý thức được chủ đề không đúng, vội vàng bế Thiến Thiến lên, đặt cô bé ngồi lên đùi mình.
"Thiến Thiến, bữa sáng đã sẵn sàng rồi đó, con mau đi rửa mặt đi, ba ba và ma ma đợi mỗi mình con thôi đó!"
Nói xong, anh cố ý thấp thỏm liếc mắt nhìn về phía Khương Y Thanh.
May sao, trên môi Khương Y Thanh vẫn nở nụ cười, như thể không có bị đề tài mới vừa rồi thu hút.
"Vâng ạ, vâng ạ, ba ba ma ma chờ con một lát nhé, con lập tức xong ngay đây!"
Thiến Thiến không tình nguyện từ trên đùi Lâm Phong nhảy xuống, nhảy nhảy nhót nhót đi vê phía phòng vệ sinh.
"Tiểu Thanh, em mau nếm thử cháo trắng anh nấu xem như thế nào đi." Lâm Phong thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhanh chóng đổi chủ đề, bưng bát nhỏ lên, đổ cháo trắng vào.
"Cám ơn anh." Khương Y Thanh cẩn thận tiếp nhận, đưa lên gần mũi ngửi.
"Ưm, đã lâu lắm rồi em mới được ăn lại cháo trắng thơm ngon như thế này!"
Cô hào phóng đưa ra lời khen ngợi, nhướng mày nhìn Lâm Phong nở nụ cười.
Môi hồng răng trắng cộng với nét mặt tươi cười như hoa này của Khương Y Thanh, quả thực là quá tiêu hồn.
Lâm Phong nhìn Khương Y Thanh trước mắt, nghe lời tán dương của cô, trái tim như muốn tan chảy, khấp khởi vui mừng.
"Ừm, ngon vậy thì ăn thêm chút nữa đi!"
"Chỉ cần em muốn ăn, sau này ngày nào anh cũng sẽ nấu cho em ăn."
Lâm Phong nuốt nước bọt, một mặt đắc ý nói lời hứa hẹn.
Rất nhanh, một bàn bữa sáng đã bị một nhà ba người quét sạch.
Lâm Phong nhìn đồng hồ, đã gần mười một giờ.
"Tiểu Thanh, lát nữa em có quay về công ty không?”
Anh nhìn về phía Khương Y Thanh đang trang điểm, chủ động hỏi.
"Ừm, em đã hẹn với khách hàng rồi, buổi chiều còn phải bàn một số việc, bây giờ chuẩn bị đi tới công ty luôn."
Khương Y Thanh ấy điện thoại ra, nhìn đồng hồ, trên mặt lộ ra vẻ gấp gáp.
Thật là một cô gái cuồng công việc mà, vừa quay trở về đã vội vã đi gặp khách hàng rồi.
Lâm Phong thầm nói, nhưng biết không có cách nào khuyên can cô được cả, nên cũng chỉ đành phải thả cô đi.
"Ừm, đúng lúc tiện một công, để anh lái xe đưa em tới công ty." Nói rồi anh đứng dậy nhìn Khương Y Thanh, lại nhìn về phía Thiến Thiến.
"Thiến Thiến, con đi cùng với ba mẹ luôn nhé, viện trưởng Diệp vẫn luôn tìm con đó."
"Viện trưởng Diệp tìm con ạ?"
Thiến Thiến nghe xong nhanh chóng đặt bát đũa xuống, nghe thấy ba chữ "viện trưởng Diệp”, lập tức tỉnh táo tỉnh thần.
Thiến Thiến đã rất lâu chưa gặp viện trưởng Diệp, từ lâu đã muốn tới gặp để học tập kỹ năng hội họa cùng với viện trưởng Diệp.
"Ba ba, vậy thì chúng ta nhanh chóng xuất phát thôi!"
Thiến Thiến nhanh chóng lấy khăn giấy ra lau miệng, thúc giục nói.
Lâm Phong nghe xong, hết sức bất ngờ, đột nhiên cảm thấy bất đắc dĩ, nở nụ cười khổ.
Thì ra Khương Y Thanh và Thiến Thiến là người bận rộn, trong khi anh lại giống như bảo mẫu kiêm tài xế toàn thời gian của hai người họ.
Lâm Phong mỉm cười đứng dậy đi lấy chìa khóa xe.
Hai mươi phút sau, một nhà ba người lái xe đến gara ngầm của tòa nhà văn phòng công ty Khương Y Thanh.
"Tiểu Thanh, em có thể giải quyết được không?"
Vừa dừng xe xong, Lâm Phong quay người lại, có chút lo lắng nhìn Khương Y Thanh.
Khương Y Thanh mới từ Tây Tạng về, sau khi trải qua sự kiện hôn mê khó tin kia, trạng thái tinh thần giống như càng ngày càng không ổn định.
Buổi sáng hôm nay, trạng thái hốt hoảng của cô cũng làm cho người ta giật mình.
Nhanh như vậy đã lại vùi đầu vào trong công việc, Lâm Phong không khỏi có chút lo lắng, sợ cô chẳng may gặp phải đả kích gì đó, bệnh tình càng nặng.
"Anh đang nói về vị khách hàng đó à?”"
Khương Y Thanh bối rối trước câu hỏi của Lâm Phong, khó hiểu nhìn anh.
"Đó là khách hàng cũ, đương nhiên em có thể xử lý được!"
Nói xong, cô mở cửa xe, chuẩn bị đi xuống.
"Tạm biệt ma mail"
Thiến Thiến cười hì hì, vẫy tay chào Khương Y Thanh.
"Tạm biệt Thiến Thiến, nhớ phải ngoan đấy nhé!"
Khương Y Thanh bước xuống xe, quay người mỉm cười dặn dò Thiến Thiến.
Lâm Phong gạt lo lắng trong lòng đi, lái xe đưa Thiến Thiến tới viện bảo tàng mỹ thuật Trung Quốc.
Mười phút sau, văn phòng viện trưởng viện bảo tàng mỹ thuật Trung Quốc.
"Ai nha, Lâm Phong, Thiến Thiến, hai người tới rồi đó à!"
Vừa bước vào văn phòng, viện trưởng Diệp đã đứng dậy tiếp đón, bắt tay Lâm Phong.
Lâm Phong bị sự tiếp đón của Diệp Khánh Phi làm cho ngượng ngùng.
"Viện trưởng Diệp, thật xin lỗi, khoảng thời gian này tôi và Thiến Thiến đi du lịch nước ngoài, cho nên...
Anh lúng túng giải thích nói, sờ sờ cái ót.
Mấy ngày nay Diệp Khánh Phi vẫn luôn gọi điện thoại cho anh, gửi tin nhắn, nhưng bởi vì thật sự quá bận rộn, cho nên không thể trả lời lại kịp thời được.
"Ồ, không có việc gì không có việc gì, trở về là tốt rồiI"
Diệp Khánh Phi ngẩng đầu, xí xóa cười xòa với Lâm Phong. "Thiến Thiến thế nào rồi, đi chơi có vui không?”
Diệp Khánh Phi vội vàng ngồi xổm xuống lần nữa, một mặt lấy lòng nhìn Thiến Thiến, rồi nắm lấy bàn tay nhỏ của cô bé.
"Diệp bá bá, chúng cháu chơi vui lắm lắm luôn đó ạt"
Thiến Thiến cười hì hì, tự hào kể lại.
"Cháu và ba ba ma ma cùng nhau đi Tây Tạng đó ạ!I"
"Phong cảnh nơi đó thật là tươi đẹp, núi tuyết vừa cao vừa lớn, cháu còn vẽ một bức tranh mang về nữa cơi"
Thiến Thiến ngẩng đầu nhỏ của mình lên, khoa chân múa tay nhìn Diệp Khánh Phi.
"Ừ, ừ, Thiến Thiến thật tuyệt!"
Diệp Khánh Phi hài lòng nhẹ gật đầu, giơ ngón tay cái lên tán dương Thiến Thiến.
"Nào nào, ngồi xuống đi Lâm Phong, tôi tìm cậu và Thiến Thiến là có chút việc!"
Nói rồi, Diệp Khánh Phi đứng dậy, kéo Lâm Phong và Thiến Thiến ngồi xuống ghế sô pha, trên mặt lộ ra vẻ háo hức.
Lâm Phong bị hành động của Diệp Khánh Phi làm cho bối rối, chưa từng thấy Diệp Khánh Phi khách khí như hôm nay.
Ngược lại, Thiến Thiến ngồi lên ghế sô pha, đung đưa chân nhỏ, tự nhiên như ở nhà.
"Viện trưởng Diệp, ngài tìm chúng tôi có chuyện gì gấp vậy?”
Lâm Phong thấy vậy, cảm thấy tò mò, vừa ngồi xuống đã chủ động hỏi.
Diệp Khánh Phi không nói gì, đi thẳng tới trước bàn làm việc, cầm tờ áp phích trên mặt bàn lên, đưa tới trước mặt Lâm Phong và Thiến Thiến. "Đây là thư mời tham dự Triển lãm Mỹ thuật Thiếu nhi Quốc tế. Lâm Phong, cậu xem đi."
Lâm Phong nhận lấy, mở ra xem, lông mày lập tức nhíu lại.
Thư mời này được viết toàn bộ bằng tiếng Anh, hoàn toàn không đọc hiểu được.
Thiến Thiến cũng tò mò bu lại, nhìn nhìn rồi bất lực gãi gãi đầu.
"Diệp bá bá, triển lãm nghệ thuật quốc tế là gì ạ?"
Thiến Thiến trợn tròn mắt, nghiêng đầu, không hiểu nhìn Diệp Khánh Phi.
"Triển lãm tranh thiếu nhi quốc tế là cuộc thi vẽ tranh mà trẻ em trên toàn thế giới có thể tham gia."
Diệp Khánh Phi ngồi xổm xuống, cả mặt tươi cười, kiên nhẫn giải thích cho Thiến Thiến nghe.
"Một cuộc thi vẽ mà trẻ em trên toàn thế giới có thể tham gia?"
Thiến Thiến lại đưa tay lên gãi gãi đầu, nhẹ gật đầu, giống như là hiểu ra điều gì đó.