Nông Dân Làm Giàu Gà Trống Nuôi Con (Dịch Full)

Chương 472 - Chương 472: Đi Lư Sơn

Chương 472: Đi Lư Sơn Chương 472: Đi Lư SơnChương 472: Đi Lư Sơn

"Đúng rồi, Thiến Thiến thật thông minhI"

Diệp Khánh Phi vui mừng đến mức hận không thể hôn lên trên má Thiến Thiến một cái.

"Lâm Phong, tôi muốn để cho Thiến Thiến đại diện cho bảo tàng nghệ thuật của chúng tôi đi tham gia Triển lãm tranh thiếu nhi quốc tế này."

Diệp Khánh Phi đứng dậy, chỉnh lại kính mắt, đột nhiên nghiêm trang nhìn Lâm Phong nói.

"Chuyện này có yêu cầu gì đặc biệt không?”

Lâm Phong không hiểu, không phải chỉ là tham dự một triển lãm hội họa gì đó thôi sao, làm sao lại phải thần thân bí bí thế này.

Anh không hiểu gì về hội họa, nhưng Thiến Thiến lại rất có năng khiếu về hội họa, trong mắt của Bảo tàng Nghệ thuật Trung Quốc và Diệp Khánh Phi vẫn luôn là một thiên tài hội họa.

Với tư cách là một người cha, đương nhiên Lâm Phong cũng hy vọng Thiến Thiến có thể đến triển lãm để thể hiện tài năng của mình, biết đâu lại có thể giành được chức quán quân quốc tế trở về.

"A, không có không có, không có yêu cầu đặc biệt gì cả đâu."

Diệp Khánh Phi nhìn ra được nghi hoặc trong lòng Lâm Phong, đột nhiên nở nụ cười.

"Với tài năng và khả năng hội họa của Thiến Thiến, nếu như con bé tham gia triển lãm lần này, tôi và Bảo tàng Nghệ thuật Trung Quốc sẽ chịu trách nhiệm và hướng dẫn toàn bộ hành trình!"

Diệp Khánh Phi cam đoan, xem như cho Lâm Phong một liều an thần. Thiến Thiến ở một bên nhìn hai người nói chuyện, vểnh tai cẩn thận lắng nghe, có vẻ như rất có hứng thú với cuộc triển lãm này.

Lâm Phong nghe xong lời này, nhìn Diệp Khánh Phi càng thêm khó hiểu.

Thiến Thiến vốn là học trò của Diệp Khánh Phi, việc Diệp Khánh Phi dẫn Thiến Thiến đi đi triển lãm nghệ thuật là chuyện hết sức hợp tình hợp lý, cũng không có gì bất ổn cả.

"Tuy nhiên, tôi có một yêu cầu."

Lâm Phong đang chuẩn bị sảng khoái gật đầu đồng ý, thì Diệp Khánh Phi lại vượt lên trước một bước mở miệng.

"Chủ đề triển lãm nghệ thuật lần này là phong cảnh thiên nhiên, có yêu cầu đối với tác phẩm dự thi."

"Cho nên, tôi hy vọng có thể dẫn Thiến Thiến đi sưu tầm phong cảnh nơi hoang dã và hoàn thành tác phẩm cho triển lãm..."

Diệp Khánh Phi đưa mắt lên, một hơi nói ra kế hoạch của mình, nhìn về phía Thiến Thiến, lại ra vẻ bình tĩnh nhìn Lâm Phong, tuy nhiên trong mắt lại lộ ra khẩn cầu cùng chờ mong.

"Đi ra ngoài sưu tâm phong cảnh?"

Lâm Phong đã từng nghe qua "sưu tâm phong cảnh" này rồi, biết đại khái đi ra ngoài sưu tâm phong cảnh có nghĩa là gì.

Nhưng anh không hiểu bên trong hồ lô của Diệp Khánh Phi đang cất giấu cái gì, tại sao phải mang Thiến Thiến đi ra ngoài sưu tâm phong cảnh.

"Ba ơi ba, dã ngoại sưu tâm phong cảnh chính là ra ngoài tìm cảm hứng vẽ tranh đó bai"

Thiến Thiến như bà cụ non nhanh chóng bắt kịp cuộc trò chuyện, xoay người nhìn Lâm Phong lớn tiếng giải thích. Vừa nói vừa duỗi ngón trỏ vẽ một vòng tròn, khoa tay một chút.

"Đúng đúng đúng, chính là ý này!"

Diệp Khánh Phi cười ha hả, nhanh chóng phụ họa nói.

"Đúng rồi, Lâm Phong, cậu uống gì? Xem trí nhớ của tôi này!"

Diệp Khánh Phi ảo não võ vỗ trán của mình.

"Cậu chờ tôi một lát, để tôi đi pha cho cậu cốc trà, loại trà này năm nay mới xuất hiện, hương vị tốt lắm!"

Không đợi Lâm Phong mở miệng, Diệp Khánh Phi đột nhiên nghĩ đến cái gì, chủ động đề cử lá trà của mình.

Thế này cũng quá khách khí đi.

Lâm Phong chưa từng thấy Diệp Khánh Phi nhiệt tình như hôm nay, ngược lại có chút không thích ứng kịp.

Trước kia đều là mình đi chủ động lấy lòng, hôm nay hoàn toàn ngược lại.

"Viện trưởng Diệp, không cần phiền toái vậy đâu."

Diệp Khánh Phi mặc kệ lời ngăn cản của Lâm Phong, chạy đến trước bàn làm việc, từ trong ngăn kéo lấy ra một túi trà, nghiêm túc pha.

Một lúc sau, một tách trà nóng hôi hổi đã được bưng tới trước mặt Lâm Phong.

Lâm Phong không thể lay chuyển được, đành phải nhận lấy.

"Trà này quả thật rất thơm..."

Vừa cầm vào tay, một cỗ mùi thơm nồng đậm lập tức tràn ngập trong không khí, hương thơm đặc trưng của trà xuân lập tức để người có tinh thần, hận không thể lập tức nhấm nháp một ngụm.

Lâm Phong cũng coi là một người thích uống trà, bình thường không có việc gì cũng sẽ pha một tách trà giải tỏa mệt mỏi. Nhưng đây là lần đầu tiên anh ngửi thấy mùi trà tươi mát thoát tục như thế này.

Tuy nhiên, loại trà này nhất định là loại trà mới được hái vào khoảng mùa mưa mỗi mùa xuân, về điểm này Lâm Phong rất chắc chắn.

"Ha ha, Lâm Phong, cậu tỉnh mắt đấy!"

Diệp Khánh Phi coi là Lâm Phong đang lấy lòng mình, liền thuận thế tiếp nhận lời khen.

"Đây chính là bộ sưu tập riêng do bạn tốt của tôi tặng cho tôi đấy!"

Diệp Khánh Phi nhấn mạnh, trong ánh mắt mang theo đắc ý.

"Đây là Lục Trà Lư Sơn Vân Vụ của Giang Tây đấy, sản lượng hàng năm chỉ có mười cân thôi.'

Sản lượng hàng năm của Lục Trà Lư Sơn Vân Vụ chỉ có mười cân?

Đây là một trong thập đại danh trà của Trung Quốc.

Lâm Phong nghe được không khỏi tặc lưỡi, lập tức hứng thú.

Anh đưa trà lên mũi, dùng sức hít hà, sau đó đưa tới bên miệng nhấp một ngụm.

Cảm nhận đầu tiên là vị ngọt thịt nhẹ, hoàn toàn không thấy vị chát hay đắng nào của trà xanh. Khí trà bốc lên ngào ngạt, uống một hớp lớn dù đang nửa đêm khuya vẫn thấy tỉnh hẳn cả người. Hương hoa thoang thoảng, mùi khói mong manh, mùi lá cây, cỏ mới cắt. Nước trà màu vàng xanh rất nhạt, nước dầy.

Lâm Phong khoan khoái dễ chịu, nhìn Diệp Khánh Phi nhẹ gật đầu, không giấu giếm sự yêu thích của mình đối với tách trà.

Thấy Lâm Phong hài lòng, Diệp Khánh Phi càng cười vui vẻ hơn.

"Thiến Thiến, con chưa đến tuổi uống trà, sữa chua này là Diệp bá bá đặc biệt chuẩn bị cho con đấy."

Nói rồi Diệp Khánh Phi vươn tay đưa cho Thiến Thiến một hộp sữa chua. "Cám ơn Diệp bá bái"

Thiến Thiến vui vẻ mỉm cười, nhận lấy hộp sữa chua trong tay Diệp Khánh Phi, nóng lòng mở ra ăn.

"À Lâm Phong này, lần ra ngoài sưu tâm phong cảnh này, tôi dự định sắp xếp địa điểm ở Lư Sơn."

Diệp Khánh Phi đột nhiên mở miệng, ép thấp ngữ khí xuống.

Vừa nói, Diệp Khánh Phi vừa ngồi xuống bên cạnh Lâm Phong, ánh mắt nhìn anh mang theo thăm dò.

"Lư Sơn?"

Lâm Phong kinh ngạc.

Lư Sơn từ lâu đã nổi tiếng với phong cảnh độc đáo và là địa điểm thu hút khách du lịch, tuy nhiên, nó cách Thượng Hải ít nhất 800 ki lô mét và phải mất hơn mười giờ đi tàu.

Anh cứ nghĩ nơi sưu tâm phong cảnh mà Diệp Khánh Phi định tới cùng lắm chỉ là ở ngoại ô Thượng Hải.

Làm sao hết lần này tới lần khác lại chọn một nơi xa như vậy?

"Đúng, mùa này ở Lư Sơn chính là thời điểm đẹp nhất, núi có nước có thác nước, là địa điểm sưu tâm phong cảnh tuyệt hảo."

Diệp Khánh Phi cũng không có ý định vòng vo, nhìn Lâm Phong nói rõ nguyên nhân.

"Cho nên, tôi dự định thành lập một đội đi sưu tâm phong cảnh thời tại bảo tàng nghệ thuật, và tôi sẽ tự mình lãnh đạo đội."

"Trừ mấy học viên nhỏ khác, Thiến Thiến là ứng cử viên hàng đầu trong đội."

Diệp Khánh Phi tiếp tục bổ sung nói, mỗi chữ mỗi câu, giống như là đã sớm nghĩ kỹ từ lâu. Đi Lư Sơn, vừa đi vừa về không thể gói gọn trong vòng một ngày được, Lâm Phong cuối cùng cũng biết Diệp Khánh Phi tính toán cái gì.

"Vậy ngài dự định đi mấy ngày?"

Anh trực tiếp hỏi ra lo lắng của mình.

Thiến Thiến còn nhỏ, chưa từng đi xa một mình bao giờ cả.

Lần này vì tham gia triển lãm nghệ thuật, đi cùng đội viên của Bảo tàng Nghệ thuật tới Lư Sơn để sưu tâm phong cảnh, Lâm Phong với tư cách là một người cha thực sự có hơi lo lắng.

"Ừm, theo như kế hoạch của tôi thì là năm ngày."

"Tôi đã liên lạc với công ty du lịch, tốt nhất là ngày mai khởi hành!"

Diệp Khánh Phi trực tiếp nói ra kế hoạch của mình, vừa nói vừa vô thức nắm lấy tóc của mình, nhìn chằm chằm Lâm Phong đang nhìn mình, có vẻ như là đang sốt ruột chờ đợi câu trả lời của anh.

Bao gồm cả thời gian lãng phí trên đường về, năm ngày cũng không phải là thời gian dài.

Lâm Phong bị nhìn chằm chằm cảm thấy không tự nhiên, cúi đầu uống thêm một ngụm trà.

"Thiến Thiến, con có đồng ý đi theo Diệp bá bá đi Lư Sơn sưu tâm phong cảnh không?”

Anh nuốt nước trà xuống, quay đầu nhìn Thiến Thiến đang chuyên tâm ăn sữa chua hỏi.
Bình Luận (0)
Comment