Chương 473: Củ cải Tây Tạng thật ngọt
Chương 473: Củ cải Tây Tạng thật ngọtChương 473: Củ cải Tây Tạng thật ngọt
"Lư Sơn? Chính là cái nơi có thật nhiều thật nhiều, thác nước thật lớn thật dài ấy ạ?
Thiến Thiến xoay người lại, giang hai tay làm động tác "lớn", lớn tiếng hỏi.
Lâm Phong thấy thế nhẹ gật đầu, Diệp Khánh Phi ở bên cạnh cũng nghiêng đầu qua, nháy mắt với Thiến Thiến.
"AI Diệp bá bá thật sự sẽ dẫn bọn cháu đi Lư Sơn ư?"
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định chắc chắn, Thiến Thiến tựa mông lên ghế sô pha, vung hai tay, vui vẻ đến suýt nhảy cẵng lên vì sung sướng.
Diệp Khánh Phi thấy Thiến Thiến vui vẻ như vậy nhưng vẫn không buông bỏ được lo lắng.
"Lâm Phong, vì chất lượng của lần ra ngoài sưu tâm ngoại cảnh này, tôi muốn để các thành viên nhỏ trong đội tự mình đi, tốt nhất phụ huynh đừng đi theo."
Diệp Khánh Phi đưa ra yêu cầu cuối cùng, thẳng tắp nhìn Lâm Phong, trong vô thức đẩy gọng kính trên sống mũi.
Ồ, quả nhiên không ngoài dự đoán.
Kỳ thực Lâm Phong đã đoán được dự định của Diệp Khánh Phi.
Cho nên khi nghe Diệp Khánh Phi nói ra yêu cầu đi sưu tâm phong cảnh, Lâm Phong cũng không cảm thấy ngạc nhiên cho lắm.
"Viện trường Diệp, tôi muốn thương lượng chuyện này với Thiến Thiến trước đã."
Lâm Phong uống hết nửa trà còn lại trong cốc, mỉm cười gật đầu.
"Có điều ngài yên tâm, tối nay tôi nhất định sẽ có câu trả lời chắc chắn cho ngài."
Diệp Khánh Phi có chút mất mát thất vọng, tuy nhiên đây cũng không tính là kết quả tệ nhất.
Chí ít Lâm Phong đã hứa với mình là sẽ cân nhắc.
"À, đúng rồi, Lâm Phong, triển lãm nghệ thuật quốc tế lần này có thể ngộ nhưng không thể cầu, lực ảnh hưởng rộng khắp, rất có trọng lượng!"
"Vì vậy cậu phải suy nghĩ cho thật kỹ, để cho Thiến Thiến có thể bộc lộ ra được tài năng hội họa của mình."
Diệp Khánh Phi năn nỉ, khẩn cầu Lâm Phong suy nghĩ thật kỹ kế hoạch dã ngoại sưu tâm phong cảnh lần này.
Lâm Phong gật đầu cười, xem như đồng ý.
Lấy phẩm hạnh và cách làm người của Diệp Khánh Phi, chăm sóc cho Thiến Thiến mấy ngày hẳn là không có bất cứ vấn đề gì.
Lại nói, Lư Sơn là thánh địa sản xuất trà, Lâm Phong cũng có thể nhân chuyến đi sưu tâm phong cảnh này của Thiến Thiến, mà tiếp xúc với lá trà ở nơi đó, cho vào trong không gian trồng thử nghiệm xeml
"Oke, xin viện trường Diệp yên tâm, tôi nhất định sẽ suy nghĩ thật kỹ!"
Lâm Phong đặt chén trà xuống, đưa ra lời tuyên bố chắc nịch.
Lúc này Diệp Khánh Phi mới yên lòng lại, vươn tay cầm Lâm Phong.
"Tối nay cân nhắc xong, xin cậu hãy liên hệ ngay với tôi!"
"Nhân tiện, nếu như chiều nay không có chuyện gì thì mong cậu để Thiến Thiến ở lại đây luyện tập kỹ năng hội họa với tôi, chỗ tôi vừa hay mới mua một hộp bút vẽ, tiện để cho cô nhóc thử trước một chút."
Diệp Khánh Phi thay đổi chủ đề, làm người khác không kịp chuẩn bị.
Viện trưởng Diệp này, anh còn chưa có đồng ý, làm sao ngài ta đã bắt đầu chuẩn bị rồi chứ.
Không hổ là người phụ trách, với vị viện trưởng hết sức kính nghiệp trước mắt này trong lòng Lâm Phong đã có thêm phần kính ý cùng khâm phục.
"Hay quá, hay quá! Con muốn xem bút vẽ mới!"
Thiến Thiến vẫn luôn ở bên cạnh chăm chú lắng nghe hai người nói chuyện vội vàng đồng ý, vui vẻ vỗ tay.
"Diệp bá bá, mấy ngày nay cháu chưa động vào bút rồi, ngài mau dạy cho cháu đi"
Thiến Thiến chớp chớp đôi mắt cầu xin nhìn Diệp Khánh Phi, giả vờ như vô cùng đáng thương, lại nhìn về phía Lâm Phong, giống như là đang trưng cầu ý kiến của anh.
"Được rồi, được rồi, con ở chỗ này chờ Diệp bá bá một lát."
"Chốc lát nữa ba sẽ đến đón con."
Lâm Phong không có lý do cự tuyệt, vì vậy quả quyết đồng ý.
Tận dụng thời gian rảnh vào buổi chiều, anh muốn đi vào trong không gian xem xét.
Dựa theo thời gian để tính, trong không gian đã trôi qua một tháng, không biết sâu bướm đông trùng hạ thảo bên trong hiện giờ ra sao.
"AI Lại có thể vẽ được rồi!"
Thiến Thiến bày ra tư thế chiến thắng, nhảy xuống khỏi ghế sô pha.
Lâm Phong lắc đầu, mỉm cười, bắt tay Diệp Khánh Phi, đi ra khỏi văn phòng.
Bên ngoài bảo tàng nghệ thuật, ánh nắng rọi thẳng xuống đỉnh đầu.
Thời tiết ở Thượng Hải luôn ôn hòa, bốn mùa không phân biệt rõ ràng, mùa này vừa qua mùa mưa, nhiệt độ cũng từ từ tăng lên, thậm chí có chút nóng.
Lâm Phong nhìn đồng hồ, mới có một giờ chiều.
Anh lang thang trên đường một lúc, tìm được một nơi vắng vẻ không ai đi lại, lách vào trong không gian.
Bên trong không gian, trừ bầu trời trong suốt hơn bên ngoài thì nhiệt độ và độ ẩm thế mà lại tương tự với thành phố Thượng Hải mùa này.
Lâm Phong đi đến phòng chứa đồ, tìm mũ rơm, đội lên trên đầu.
Lúc đầu anh định trực tiếp đi thẳng đến đầu bên kia của thác nước, nhưng vô ý nhìn thoáng qua vườn rau đã trồng trước đó, lại xuân ý dạt dào, một mảnh xanh mơn mởn.
Lâm Phong hai mắt tỏa sáng, vội vàng đi tới.
Nguyên đám rau cải trắng và củ cải Tây Tạng trông xuống đất lúc trước, bây giờ đây đã ngổn ngang lộn xộn mọc ra một đống lá cây củ cải và rau cải trắng, cây nào cây nấy đều to và mập, đã đến thời điểm thu hoạch.
Chẳng phải tất cả củ cải Tây Tạng và rau cải trắng khi trước đều đã kết hạt, tại sao bây giờ lại mọc ra vụ thứ hai ngay cùng một chỗ chứ?
Lâm Phong sờ sờ cái ót, ngồi xổm xuống.
Bỗng nhiên, Lâm Phong bừng tỉnh đại ngộ, những củ cải Tây Tạng và rau cải trắng mới mọc này, chắc hẳn là hạt giống vô tình rơi xuống mặt đất nảy mầm và trưởng thành lên rồi.
Haha, thật là một không gian huyền diệu.
Hạt giống củ cải Tây Tạng và rau cải trắng thế hệ thứ hai mà anh tạo ra có thể nảy mầm và phát triển mà không cần chăm sóc cẩn thận.
Lâm Phong không kìm được vui mừng, kém chút cười ra tiếng.
Xem ra hạt giống đưa cho Khúc Bố chắc chắn không có vấn đề gì, sau khi gieo hạt nhất định sẽ có kết quả.
Anh đắc ý mà nhìn thành quả của mình, đứng dậy, chọn một cây củ cải lớn, dùng hết sức lực nhổ nó lên. Một gốc củ cải này to như bắp chân của người trưởng thành nằm gọn trên tay Lâm Phong, sau khi loại bỏ lá ở bên trên vẫn dài đến nửa mét, nặng trịch.
Anh vác củ cải lớn đi đến con suối trong vắt cạnh thác nước, rửa sạch bùn trên đó.
Củ cải Tây Tạng này to gấp ba đến bốn lần củ cải thông thường, hy vọng hương vị cũng không kém.
Lâm Phong nghĩ đến, hé miệng, cắn một miếng.
Ngoài kết cấu giòn và mọng nước, vị cay nồng ngay lập tức lấp đầy khoang miệng, chui lên trên khoang mũi.
Vị cay của củ cải này làm sao lại có điểm giống mù tạt vậy ta.
Lâm Phong cau mày, chịu đựng vị cay, chậm rãi nhai.
Lập tức, mùi thơm và vị ngọt của củ cải truyền đến, vị cay nồng bị quét sạch.
Anh chưa từng ăn qua loại củ cải nào giòn ngọt thế này dưới thời tiết nắng nóng, không nhịn được cắn miếng thứ hai.
Khó trách người dân Tây Tạng coi củ cải Tây Tạng là lựa chọn đầu tiên để hạ nhiệt.
Lin Feng đã từng thử qua củ cải Tây Tạng mà Khúc Bố mua từ chợ rau về.
Giờ phút này anh có một niềm tin cực kỳ mãnh liệt vào đời củ cải thứ hai do anh bôi dưỡng ra, nhất định sẽ được người Tây Tạng yêu thích.
Đặt củ cải xuống, anh xắn quần lên, chậm rãi bước về phía lối vào đường hầm phía sau thác nước.
Vài phút sau, khi Lâm Phong quen đường quen nẻo đi đến đầu kia của đường hầm, trong mắt anh lóe lên một tia sáng chói lóa, khó có thể thích ứng được.
Anh chậm rãi mở to mắt, bị cảnh tượng trước mắt làm cả kinh trợn mắt hốc mồm. Phóng tâm mắt nhìn xung quanh, thấy cả một cánh đồng bươm bướm bay lượn tới lui trên đầu, trên dưới toán loạn, chợt trái chợt phải.
Lâm Phong chưa bao giờ thấy qua cảnh tượng như vậy, rợp một trời bươm bướm, cánh đen cánh trắng xen lẫn với nhau, kết thành một đoàn khói đen như nguyên một bầy.