Nông Dân Làm Giàu Gà Trống Nuôi Con (Dịch Full)

Chương 474 - Chương 474: Trồng Được Đông Trùng Hạ Thảo Rồi

Chương 474: Trồng được Đông Trùng Hạ Thảo rồi Chương 474: Trồng được Đông Trùng Hạ Thảo rồiChương 474: Trồng được Đông Trùng Hạ Thảo rồi

Anh chưa kịp phản ứng thì con bướm đêm đã thay đổi hình dạng, nháy mắt bay ra Xa.

Con bướm đêm vừa rồi là loài bướm ma thì phải?

Tim Lâm Phong đập nhanh, ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu chính là điều này.

Hai hoặc ba con bướm đêm mà anh đã từng nhìn thấy trước kia đã sinh sản thành một quần thể lớn như vậy?

Anh nhìn theo bóng dáng của đám bướm đêm, rồi lập tức đi theo chúng.

Nhưng tốc độ của con bướm quá nhanh khiến cái bóng đen vừa rồi trước mặt anh đã bay đi rất xa, thậm chí không thể chạm tới cái bóng.

Diện tích trong vùng đất này ước chừng ít nhất là một ngàn mẫu, liếc mắt nhìn không thấy biên giới, dù muốn đuổi theo thì người bình thường không đủ thể lực.

Lâm Phong dừng lại, nhìn con bướm đêm bay càng ngày càng xa, đành phải từ bỏ việc đuổi theo.

Anh bước về phía trước, mặc dù cỏ dại dưới chân mọc um tùm, có một số loại anh không biết tên, nhưng so với lần trước dày đặc hơn rất nhiều, khi giãm lên có cảm giác mềm mại.

"Nóng quái!" Lâm Phong vừa mới đuổi được một đoạn đường dài, lúc này anh đã nóng nực đến mồ hôi chảy ròng ròng, áo sơ mi bên trong cũng gần như ướt sũng.

Anh cởi áo khoác ném xuống bãi cỏ, cởi mũ rơm ra, quạt mạnh vào mặt, sau đó mới dần dần hồi phục lại.

Tại sao khí hậu trong không gian rộng lớn này nóng hơn nhiều so với vài ngày trước như thế? Lâm Phong ngẩng đầu nhìn trời, lòng bất an lẩm bẩm.

Bầy bướm đêm vừa rồi cũng giống như những lần trước, chúng dường như quyết tâm trốn tìm cùng mình, chúng lộ mặt rồi bay thật xa.

Anh ném chiếc mũ của mình xuống đất, ngồi phịch xuống bãi cỏ một cách khó chịu.

"Đầu của đông trùng hạ thảo?!"

Trong lúc vô tình liếc nhìn trong đám cỏ rậm rạp, có một đầu cỏ màu xanh vàng không hòa hợp với đám cỏ khác, như một con gà nổi bật giữa đám đông, thu hút sự chú ý của Lâm Phong.

Tim Lâm Phong đập thình thịch, anh vội vàng cúi người nằm xuống.

Anh cẩn thận nhìn qua nhìn lại, đầu của ngọn cỏ này giống hệt như ngọn cỏ anh đào trên núi Coma.

Dựa theo phương pháp nhận dạng do Khúc Bố và Trác Tây Thứ Nhân dạy, Lâm Phong đã xác nhận nhiều lần rằng đây chắc chắn là phần đầu Của Đông Trùng Hạ Thảo.

Thật sự là đi mòn gót sắt tìm chẳng thấy, đến khi tìm được chẳng tốn công!

Anh không ngờ rằng Đông Trùng Hạ Thảo lại bắt đầu phát triển trong không gian rộng lớn này ngay sau khi phát hiện ra loài bướm đêm.

Dây thừng đỏ! Đúng rồi, cần phải buộc lại bằng sợi dây màu đỏ để Đông Trùng Hạ Thảo không bỏ chạy.

Lâm Phong bỗng nhiên nhớ tới những điểm quan trọng mà Trác Tây Thứ Nhân đã dạy cho anh, khi Khúc Bố phát hiện ra Đông Trùng Hạ Thảo.

Nhưng anh biết tìm sợi dây màu đỏ ở đây vào giờ này cơ chứ?

Anh không khỏi lo lắng, không biết là hưng phấn hay nóng bức, những giọt mồ hôi như hạt đậu trượt xuống mặt rồi nhỏ giọt xuống cỏ trên mặt đất, từng hạt một như cơn mưa nhẹ.

Không lo nhiều nữa, đào nó lên trước đãi

Lâm Phong xắn tay áo sơ mi lên, nhưng ánh mắt không dám rời khỏi đông trùng hạ thảo một khắc nào, vì sợ nếu không cẩn thận nó sẽ thật sự lớn lên và bỏ chạy.

Anh lau túi quần, lòng lại cảm thấy lạnh.

Khi ở Tây Tạng, anh luôn mang theo một chiếc xẻng nhỏ bên mình đề phòng trường hợp cần dùng đến.

Nhưng sau khi trở vê Thượng Hải, thói quen này cũng bị lãng quên.

Lâm Phong duỗi lòng bàn tay ra, lau đi những hạt mồ hôi trên trán, nặng nê ném xuống cỏ.

Lo nhiều như thế cũng chẳng được gì, gốc Đông Trùng Hạ Thảo còn sống này đang ở ngay trước mắt anh, làm sao anh có thể để nó trốn thoát được chứ?

Mắt anh dán chặt vào đầu của Đông Trùng Hạ Thảo, nhưng tay phải của anh bắt đầu dò dẫm trên mặt đất.

Cuối cùng, anh chạm vào một vật cứng dưới chân, nhấc lên thì thấy đó là một hòn đá to bằng lòng bàn tay, một đầu dẹt, rất thích hợp cho việc đào đất.

Lâm Phong thầm vui mừng, ông trời thật đúng là đang giúp mình mà.

Anh cầm hòn đá đào thật sâu xuống lớp bùn xung quanh cây Đông Trùng Hạ Thảo theo phương pháp của Khúc Bố.

Một hai ba...

Không biết mất bao lâu, nhưng sau khi lớp bùn cuối cùng được xúc ra, phần thân dưới của Đông Trùng Hạ Thảo có hình dạng như con sâu vàng được cắm vào lòng đất, trông giống như một đứa bé mập mạp ngẩng đầu, ưỡn ngực ngẩng đầu nhìn trời. Lúc này, trái tim Lâm Phong đã đập rất loạn, tiếng "thình thịch" vang lên không ngừng.

Anh đặt hòn đá xuống, duỗi hai ngón tay ra, cẩn thận kéo phần đầu nối với thân của Đông Trùng Hạ Thảo, cùng lúc kéo lên.

Một cây Đông Trùng Hạ Thảo to và dài bằng ngón giữa được đặt vào lòng bàn tay Lâm Phong, mặc dù vẫn còn dính bùn nhưng vẫn có thể nhìn thấy toàn thân vàng óng và sống động như thật.

"Ha ha, cuối cùng cũng đào được mi lên rồi!"

Lâm Phong đã không thể kìm nén được nỗi vui mừng khôn xiết, nhìn cây Đông Trùng Hạ Thảo trong lòng bàn tay không khỏi bật cười.

Anh học được phương pháp của Khúc Bố, bắt đầu nhẹ loại bỏ bùn khỏi Đông Trùng Hạ Thảo.

Chẳng bao lâu sau, một ông Trùng Hạ Thảo hoàn chỉnh đã xuất hiện, hoàn hảo và không có một chút tì vết nào.

Lâm Phong thở phào nhẹ nhõm một hơi dài, có cảm giác kiêu ngạo từ trong ra ngoài dâng trào, lan ra khắp toàn thân.

Nếu người ta nói rằng đào lớp đông trùng hạ thảo đầu tiên trên Koma là tác phẩm tốt nghiệp của mình, thì Đông Trùng Hạ Thảo được đào ra khỏi không gian chỉ đơn giản là bước đầu tiên của anh hướng tới đỉnh cao của cuộc đời.

Anh biết Đông Trùng Hạ Thảo này có ý nghĩa gì với anh.

Trong lúc nhất thời, mỗi nỗ lực, mỗi kiên trì và rắc rối, giống như một cuốn phim, từng cảnh một hiện lên trong đầu Lâm Phong.

Chắc chắn rồi, sự chăm chỉ sẽ được đền đáp!

Anh thầm động viên bản thân, siết chặt nắm tay tỏ rõ quyết tâm của mình.

Hỏng rồi, mình quên mất Thiến Thiến còn đang ở Bảo tàng Nghệ thuật Hạ Quốc!

Lâm Phong giơ tay nhìn đồng hồ trên cổ tay, buồn phiền hối hận.

Anh nhặt chiếc áo khoác trên mặt đất lên, cẩn thận nhét Đông Trùng Hạ Thảo đã đóng gói vào túi áo khoác rồi đứng dậy.

Bất thình lình, có vài con bướm đêm bay về phía anh, giống như cậu nhóc cô đơn trong đàn bướm đêm vừa rồi.

Lâm Phong thủ thế, đang muốn lao tới chộp lấy, nhưng lại dừng lại giữa không trung.

Lần này anh nhìn rõ ràng những con bướm đêm này là những con bướm ma anh đã nhìn thấy trước kia.

Có vẻ như đàn bướm đêm vừa bay đi chắc chắn là bướm ma.

Lâm Phong nghiến răng nghiến lợi, gật đầu thật mạnh, vẻ mặt kiên quyết.

Anh nhặt mũ đội lên đầu, lấy áo khoác rồi vội vã đi về phía phía lối vào đường hâm.

Vài phút sau, khi quay trở lại không gian nhỏ, anh lại bị thác nước làm ướt sũng.

Lâm Phong uống một ngụm nước suối trong lành, tìm một chỗ khô ráo ngồi xuống, định hong khô quần áo trước khi rời khỏi không gian.

Dù thế nào cũng phải đi gặp Thiến Thiến và Diệp Thanh Phi, so với lúc gặp nhau mà dáng vẻ anh trông nhếch nhác thì xấu hổ lắm, nên việc anh trì hoãn thêm chút thời gian ở đây kể cũng xứng đáng.

Mười phút sau, khi toàn thân Lâm Phong đã khô ráo, anh mặc áo khoác, chỉnh lại tóc, dùng ý niệm thoát khỏi không gian.

"Ba ba, ba ba, ba nhìn xem đây là cái gì?"

Ngay khi Lâm Phong đến Bảo tàng Nghệ thuật Hạ Quốc, Thiến Thiến nhảy chân nhỏ lên, giang hai tay ra chạy nhào về phía anh.
Bình Luận (0)
Comment