Nông Dân Làm Giàu Gà Trống Nuôi Con (Dịch Full)

Chương 475 - Chương 475: Mang Cây Trà Rừng Về

Chương 475: Mang cây trà rừng về Chương 475: Mang cây trà rừng vềChương 475: Mang cây trà rừng về

Lâm Phong ngồi xổm xuống, ôm Thiến Thiến vào lòng.

"Ba ba, ba nhìn này, đây chiếc bút vẽ mà bác Diệp tặng cho conl"

Thiến Thiến câm hộp bút màu nước trong tay đưa cho Lâm Phong, cô nhóc không giấu được sự yêu thích của mình.

Một hộp cọ vẽ có thể khiến Thiến Thiến vui vẻ đến vậy.

Lâm Phong nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Thiến Thiến, anh tuy vui mừng nhưng cũng có nhiều cảm xúc lẫn lộn.

Ngoài việc lo cơm nước, quần áo, nhà ở và phương tiện đi lại hàng ngày, anh hiếm khi quan tâm đến sở thích của Thiến Thiến.

Anh chưa bao giờ thực sự nhận ra hội họa có thể là một cách khác khiến Thiến Thiến thực sự vui vẻ.

"Ừ, ba ba cũng rất thích, tại sao bác Diệp phải thưởng cho con vậy?"

Lâm Phong bế Thiến Thiến lên, nhìn xung quanh cũng không thấy Diệp Khánh Phi.

"À, bác Diệp nói gần đây con vẽ có tiến bộ rất nhiều nên đã thưởng cho conl"

Thiến Thiến vui vẻ nghiêng cái đầu nhỏ của mình, cảm thấy tự hào.

Cô nhóc vừa nói vừa rướn người về phía phòng làm việc của Diệp Thanh Phi.

"Ba ba, bác Diệp nói là sẽ chờ ba ở văn phòng, chúng ta mau vào đi!"

Lâm Phong gật đầu, thả Thiến Thiến xuống, nắm tay cô nhóc đi về phía văn phòng.

Trong văn phòng, Diệp Khánh Phi đang nghe điện thoại, vẻ mặt lo lắng.

"Ừ, ừ, tôi biết, tôi biết rồi!" Anh ta liên tục gật đầu, quên nhìn Lâm Phong, nhanh chóng cúp điện thoại.

Lâm Phong thấy hơi xấu hổ, anh chỉ tay ra ngoài cửa.

"Lâm Phong chờ đã, tôi có việc gập đang tìm anh!"

Diệp Khánh Phi cất điện thoại, vội vàng gọi Lâm Phong lại.

"Lâm Phong, người tổ chức triển lãm nghệ thuật vừa rồi gọi điện thoại tới."

Anh ta bước lên phía trước nắm lấy tay Lâm Phong, vẻ mặt bối rối.

"Hôm nay phải báo danh sách triển lãm lên, anh xem?..."

Bây giờ Lâm Phong mới hiểu tại sao Diệp Khánh Phi lại lo lắng không yên như vậy.

Anh sững sờ một chốc không biết nên trả lời như thế nào.

Trong thâm tâm anh chắc chắn hy vọng Thiến Thiến có thể tham gia triển lãm nghệ thuật, có thêm kinh nghiệm trên con đường học hội họa.

Nhưng đối với việc lấy cảm hứng ngoài lần này, mối quan tâm duy nhất của anh là sự an toàn của Thiến Thiến.

"Lâm Phong, ngồi xuống đi, để tôi pha cho anh một tách trà nữa!"

Diệp Khánh Phi thấy Lâm Phong còn hơi do dự, bèn kéo Lâm Phong ngồi xuống sô pha.

Anh ta lau trán rồi hét lên, chạy đến bàn làm việc pha trà.

"Ba ba, ba cứ đồng ý với bác Diệp..."

Thiến Thiến ngồi bên cạnh anh dường như cảm nhận được điều gì đó, cô nhóc nghiêng đầu nhỏ sang, khẽ khàng thì thâm vào tai Lâm Phong cầu xin.

"Bác Diệp sẽ chăm sóc tốt cho bọn con mà."

Cô nhóc chớp chớp đôi mắt to tròn rồi nói thêm, ánh mắt nhìn Lâm Phong đầy vẻ mong đợi. Lâm Phong vuốt tóc, cười khổ nhìn Thiến Thiến, vẫn chưa nói đồng ý.

Có vẻ như Thiến Thiến đã bị Diệp Khánh Phi "tẩy não' rồi, e rằng nếu hôm nay anh không đồng ý thì không được rồi.

"Lâm Phong, tới uống chén trà giải khát nào!"

Diệp Khánh Phi đi tới, đưa nước trà cho Lâm Phong.

Hương thơm giống hệt như tách trà vào buổi trưa, thấm vào lòng người.

Lâm Phong dường như bị nghiện, anh không thể cưỡng lại sự cám dỗ của loại trà này, vì thế anh mỉm cười nhận lấy, đưa lên miệng nhẹ nhàng nhấp một ngụm.

"Lâm Phong này, anh đồng ý đi nhé!"

Lâm Phong còn chưa kịp nói gì, Diệp Khánh Phi đã ngồi tới gần anh, vỗ vỗ vào đùi Lâm Phong.

"Chuyến đi khứ hồi này đến Lư Sơn, tất cả đồ ăn và chỗ ở đều do công ty du lịch chuyên nghiệp sắp xếp nên anh không cần phải lo lắng về sự an toàn!"

Có vẻ như anh ta đã đoán được Lâm Phong lo lắng nhất điều gì, nên đã trực tiếp nói ra là công ty du lịch sắp xếp, muốn xua tan nỗi băn khoăn của anh.

"Hơn nữa, tôi và trợ lý sẽ đồng hành đi cùng trong suốt quá trình nên sẽ không có bất kỳ sai sót nào cảiI"

Diệp Khánh Phi nói xong một hơi, gần như hết hơi.

Anh ta nói xong cẩn thận nhìn Lâm Phong, thở không ra hơi, mặt đỏ bừng vì lo lắng.

Lâm Phong khó chị vì cảm giác bị nhìn chăm chú, trong lòng thầm than khổ.

Có vẻ như nếu hôm nay anh không đồng ý, Diệp Khánh Phi sẽ không cam lòng rồi.

Bên cạnh đó, sự sắp xếp của anh ta rất cẩn thận và chu đáo, Thiến Thiến cũng muốn đi, nếu không đồng ý thì có vẻ như mình không thấu tình đạt lý. "Giám đốc Diệp, trước tiên anh đừng vội kích động."

Lâm Phong bấy giờ mới cười nhẹ nhõm, trong anh đã có quyết định rồi.

"Tôi đồng ý cho Thiến Thiến đi Lư Sơn với anh để tìm cảm hứng vẽ tranh."

Anh nhìn Diệp Khánh Phi rồi lại xoa xoa đầu của Thiến Thiến, trông không giống như đang nói đùa.

"Hoan hô! Cuối cùng cũng có thể đi Lư Sơn rồi!"

Vừa rồi Thiến Thiến chăm chú lắng nghe hai người họ nói chuyện, bây giờ nghe thấy Lâm Phong đồng ý, cô bé vui mừng nhảy tót lên, làm động tác "chiến thắng”.

"Ha ha, Lâm Phong, tôi biết anh sẽ đồng ý mài"

Diệp Khánh Phi cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, tảng đá trong lòng rơi xuống.

"Nhưng... tôi có một yêu cầu."

Không đợi anh ta nói dứt lời, Lâm Phong bỗng nhiên thay đổi chủ đề, nhìn Diệp Khánh Phi nói.

"Yêu cầu?"

"Nếu anh có bất kỳ yêu cầu nào, chỉ cần tôi có thể làm được, tôi sẽ cố gắng hết sức."

Diệp Khánh Phi không có gì phải lo lắng, anh ta mỉm cười bảo đảm.

“Trà này..."

Lâm Phong nhìn tách trà trong tay, chậm rãi nói.

"Ồ, không thành vấn đề, không thành vấn đề!"

Lâm Phong mới nói được mấy chữ thì Diệp Khánh Phi đã nhanh chóng ngắt lời anh, mỉm cười đồng ý.

Anh ta vội vàng đứng dậy đi về phía bàn làm việc. "Giám đốc Diệp, không phải như anh nghĩ đâu!"

Lâm Phong cũng đứng dậy gọi anh ta lại.

Diệp Khánh Phi bị tiếng hét bất thình lình của Lâm Phong, khiến anh ta vô cùng kinh ngạc, anh ta quay sang nhìn Lâm Phong.

"Nếu anh thích loại trà đó, tôi sẵn sàng nhịn đau nhường anh, đừng khách sáo!"

Anh ta cho rằng Lâm Phong xấu hổ không dám nói, nên anh ta nở nụ cười nói vòng vo, đôi mắt sau cặp kính gần như nheo lại thành đường thẳng.

"Không phải đâu giám đốc Diệp, tôi chỉ muốn anh giúp tôi một việc thôi."

Lâm Phong gãi gãi đầu, gần như là xấu hổ.

"Ha ha, giúp đỡ? Tại sao anh không nói sớm chứ!”

Diệp Khánh Phi ngượng ngùng nâng kính lên, cười xấu hổ vì sự liều lĩnh của chính mình.

"Mau nói đi, nói mau, tôi sẽ cố gắng hết sức!"

"Lần này anh đi Lư Sơn, anh có thể giúp tôi mang về một cây trà rừng không?"

Lâm Phong nhìn tách trà trong tay, nghiêm túc nhìn Diệp Thanh Phi, cuối cùng đưa ra yêu cầu của mình.

"Mang về một cây trà rừng à?"

Diệp Khánh Phi cho rằng mình nghe nhầm, đè nén tiếng cười, ngạc nhiên nhìn Lâm Phong, hỏi lại lần nữa.

Nếu muốn uống trà rừng thì chỉ cần mua trà mới hái về pha, không cần phải mua cây trà nào cả.

Chưa kể đến việc liệu môi trường trồng trọ ở Thượng Hải có phù hợp để trông cây trà rừng hay không.

Cho dù có thể trồng được thì một cây trà sẽ không thể mọc ra nhiều lá trà. "Lâm Phong, nếu anh muốn uống trà rừng trong rừng, lần này đi Lư Sơn tôi sẽ tìm cách giúp anh mang về nhiều hơn!"

Diệp Khánh Phi dường như đã nhận ra điều gì đó, xua xua tay rồi lại cười.

Lâm Phong không để ý tới, đặt chén trà trong tay xuống, sắc mặt trở nên nghiêm túc, không giống như đang nói đùa chút nào.

"Anh bảo anh anh dẫn Thiến Thiến đi tìm cảm hứng vẽ tranh, anh giúp tôi mang một cây trà rừng từ Lư Sơn về nhé?"
Bình Luận (0)
Comment