Chương 476: Nhà thuốc Dân Sinh
Chương 476: Nhà thuốc Dân SinhChương 476: Nhà thuốc Dân Sinh
Anh duỗi tay phải ra, nhìn thẳng vào Diệp Thanh Phi, bày ra động tác bắt tay.
Diệp Khánh Phi lúc này càng thêm bối rối, nhướng mày, kinh ngạc nhìn Lâm Phong.
"Anh thật sự muốn cây trà rừng à?"
Anh ta nhìn Lâm Phong như đang đùa giỡn với mình, liền đưa tay phải ra bắt tay với Lâm Phong.
"Vậy được, tôi hứa với anh, tôi nhất định sẽ mang về cho anh một cây!"
"Ù! Vậy tôi cảm ơn anh trước nhé!"
"Tuy nhiên, tôi cần cây trà còn sống!"
Lâm Phong sau đó thu hồi vẻ nghiêm túc của mình, nhếch lên khóe miệng, cười †oe toét.
"Ha ha, không thành vấn đề!"
Diệp Khánh Phi cũng bị Lâm Phong chọc cười, hai người nhìn nhau bật cười ha ha.
Tất nhiên Diệp Khánh Phi không thể hiểu được, một cây trà rừng đối với Lâm Phong không chỉ là một cái cây thôi.
Sau khi giúp Khúc Bố thực hiện việc nhân giống củ cải Tây Tạng và khoai tây Tây Tạng thế hệ thứ hai, Lâm Phong đã có được hiểu biết mới về việc sử dụng không gian.
Trong không gian, miễn là thực vật có thể trồng trọt, chúng có thể nở hoa và kết trái trong thời gian ngắn, thu hoạch hạt giống.
Có hạt giống là bước đầu tiên để đạt được việc trồng trọt quy mô lớn.
Trước khi phát hiện ra không gian rộng lớn, Lâm Phong chỉ có thể sử dụng một mẫu đất trong không gian đó để làm quy mô nhỏ.
Bây giờ đã có không gian rộng lớn, với hàng nghìn mẫu đất đồi núi, có thể trông trọt bất cứ thứ gì trên quy mô lớn!
Hương vị và mùi thơm của trà rừng ở Lư Sơn vượt xa so với trà thông thường.
Đặc biệt loại trà xuân mới ra mắt có hương thơm ngào ngạt khiến người ta nghiện chỉ sau một ngụm.
Lâm Phong cũng là người uống trà lâu năm trong nghề, anh chưa bao giờ uống một loại trà đáng khen ngợi và khó quên như vậy.
Nhưng theo Diệp Khánh Phi nói thì sản lượng trà rừng hàng năm ở Lư Sơn chỉ là mười cân.
Nếu người bình thường có thể pha một tách, thì việc đó còn khó khăn hơn so với lên trời.
Kể từ khi uống tách trà đầu tiên mà Diệp Khánh Phi pha cho vào buổi trưa, Lâm Phong đã có hứng thú mãnh liệt với trà rừng Lư Sơn khi nếm thử nó.
Trùng hợp thay nơi Thiến Thiến và Diệp Khánh Phi đi tìm cảm hứng vẽ tranh lại là Lư Sơn, anh ngay lập tức nhận ra tại sao không tận dụng không gian để thực hiện việc trông trà rừng số lượng lớn.
Ngoài sự khác biệt giữa lá trà rừng và lá trà thông thường, lá trà rừng còn phải có những yêu cầu về độ cao, nhiệt độ và độ ẩm khi trồng, điều này Lâm Phong cũng đã nghe nói.
Tuy nhiên, khí hậu và nhiệt độ của không gian rộng lớn lại thay đổi đồng bộ với nơi Lâm Phong đi đến!
Một khi cây trà được trồng số lượng lớn, chỉ cần anh ở lại Lư Sơn một thời gian, anh sẽ thu hoạch được loại trà có chất lượng ngang bằng với trà rừng của Lư Sơn!
Lâm Phong đã suy nghĩ về vấn đề này kể từ khi anh bước ra khỏi văn phòng của Diệp Khánh Phi vào buổi trưa. Thế nên vừa rồi anh mới quyết định đồng ý để Thiến Thiến và Diệp Khánh Phi đi Lư Sơn tìm cảm hứng vẽ tranh, anh liền thuận nước đẩy thuyền, chợt đưa ra yêu cầu dường như đột ngột này.
Tất cả những điều này Diệp Khánh Phi đương nhiên hoàn toàn không biết.
Nhưng vì Lâm Phong đã đồng ý yêu cầu của anh ta, nên anh ta cũng không suy nghĩ nhiều mà vui vẻ nhận lời, mang về một cây trà rừng còn sống ở Lư Sơn.
Mười phút sau, khi Lâm Phong uống xong một tách trà khác do Diệp Thanh Phi pha, Thiến Thiến đang nằm trên ghế sofa, ngáp dài liên tục.
"Giám đốc Diệp, vậy khi nào thì Thiến Thiến sẽ xuất phát?"
Lâm Phong nhìn đồng hồ, thấy đã là ba giờ chiều, anh đặt tách trà xuống, chủ động hỏi.
"Ờ ờ, xem đầu óc của tôi kìa!"
Diệp Khánh Phi ngồi bên cạnh cũng nhấp một ngụm trà, chán nản võ võ đầu.
Anh ta nói dứt lời thì đặt tách trà xuống, lấy điện thoại di động ra, càu mày cẩn thận xem xét thứ gì đó.
"Theo lịch trình của công ty du lịch, tôi sẽ rời khỏi bảo tàng nghệ thuật lúc bảy giờ sáng mail"
Sau khi xác nhận nhiều lần, Diệp Khánh Phi quay sang nhìn Lâm Phong, vẻ mặt hơi áy náy.
"Bảy giờ thì có hơi sớm..."
Anh ta khẽ lẩm bẩm rồi nhẹ nhàng lắc đầu vẻ bất đắc dĩ.
"Ồ, không sao, không sao đâu, sáng mai, tôi sẽ đưa Thiến Thiến đến đúng giời"
Trái lại Lâm Phong cũng không để bụng, anh nhìn Thiến Thiến, vui vẻ đồng ý.
Thiến Thiến không biết mình đã ngủ quên từ lúc nào, nheo mắt lại, khế ngáy ngủ ngon lành. "Vâng, vậy thì được, hẹn gặp lại vào sáng mail"
Diệp Khánh Phi nhíu mày hiện lên vẻ vui mừng, vội vàng hạ giọng đáp lại, tựa như sợ Lâm Phong sẽ hối hận.
Lâm Phong gật đầu, vẻ mặt cũng thoải mái.
"Giám đốc Diệp, vậy tôi sẽ không quấy rây anh nữa, tôi đưa Thiến Thiến về trước.
Anh cúi xuống, nhẹ nhàng bế Thiến Thiến lên, đặt đầu cô nhóc tựa vào vai anh.
"Thiến Thiến, con bé vẫn còn đang ngủ..."
"Thôi được rồi, vậy anh hãy cẩn thận nhé."
Tuy rằng Diệp Khánh Phi đau lòng Thiến Thiến, nhưng anh ta biết mình không thể chống lại tính tình bướng bỉnh của Lâm Phong, anh ta vốn dĩ muốn ngăn cản Lâm Phong lại, nhưng cảm thấy không thích hợp nên đành thôi vậy.
Lâm Phong chào Diệp Khánh Phi, rồi đứng dậy bế Thiến Thiến ra bãi đậu xe.
Trong chiếc Cullinan, anh đặt Thiến Thiến nằm thoải mái ở ghế sau, cô nhóc ngủ rất sâu cũng ngáy rất to.
Lâm Phong đạp nhẹ chân ga, điều khiển xe chạy ra ngoài.
Nửa giờ sau, tại nhà thuốc dân sinh ở khu thương mại trung tâm Thượng Hải, một người đàn ông với khuôn mặt rắn rỏi đẩy cửa và bước vào, có một bé gái đang nằm trên vai.
Người này không ai khác chính là Lâm Phong.
"Chào anhl"
Ngay khi anh vừa bước vào, một người phụ nữ xinh đẹp mặc áo blouse trắng, đi tất đen và đi giày cao gót mỉm cười bước tới chào đón.
"Tôi là nhân viên hướng dẫn của nhà thuốc, xin hỏi anh cần gì?" Lâm Phong vừa mới đứng ổn định lại, thì nhân hướng dẫn đã tự giới thiệu bản thân bla bla, và kiên nhẫn hỏi anh cần mua gì.
Chỗ này... quả nhiên là nhà thuốc lớn nhất ở khu vực phồn hoa nhất Thượng Hải.
Ngay cả hướng dẫn viên mua thuốc cũng xinh đẹp như vậy, dáng người cao ráo, khuôn mặt ưa nhìn, nếu không phải cô ấy mặc áo blouse trắng, mình còn tưởng cô ấy là tiếp viên hàng không cũng nên!
Lâm Phong nghiêng đầu nhìn xung quanh, đây là nhà thuốc, ai không biết còn tưởng rằng mình đang bước vào một siêu thị lớn!
Nhà thuốc rộng vài trăm mét vuông, có đủ các loại thuốc, thực phẩm chức năng, sản phẩm chăm sóc sức khỏe, rực rỡ muôn màu đều được xếp ngay ngắn trên kệ, trông rất bắt mắt.
Lâm Phong lẩm lẩm một lúc rồi mới nhíu mày, cẩn thận nhìn nhân viên hướng dẫn mua thuốc trước mặt.
Trước khi anh còn làm shipper giao thức ăn, anh có giúp khách hàng đến đây mua thuốc, vì vậy anh có ấn tượng sâu sắc về nơi này.
Nhưng lúc đó do vội vội vàng vàng nên anh không có thời gian để xem xét kỹ hơn.
"Ờ, tôi đến đây không phải để mua thuốc."
Lâm Phong thu hồi ánh mắt, giả vờ bình tĩnh nói, nhẹ nhàng nâng Thiến Thiến lên.
Cô nhân viên hướng dẫn nhìn Lâm Phong có vẻ hơi xấu hổ, nên cô ấy che miệng lại, không nhịn được cười.
"Ồ, thưa anh, nếu anh có yêu cầu gì cứ nói, chúng tôi không chỉ bán thuốc thôi đâu.
Cô nhân viên mỉm cười giải thích, giọng điệu nhẹ nhàng dễ chịu. Ngoài các loại thuốc thông thường, các loại thực phẩm chức năng và thiết bị y tế cũng thường được bán ở các hiệu thuốc Dân Sinh.
"Tôi có một cây Đông Trùng Hạ Thảo chất lượng tốt, tôi muốn nhờ cô giúp tôi giám định..."
Lâm Phong thấy cô nhân viên hướng dẫn rất dễ gần, nên anh mạnh dạn nói thẳng ra mục đích đến đây của mình.
"Đông Trùng Hạ Thảo?"