Nông Dân Làm Giàu Gà Trống Nuôi Con (Dịch Full)

Chương 477 - Chương 477: Giám Định Giúp Tôi

Chương 477: Giám định giúp tôi Chương 477: Giám định giúp tôiChương 477: Giám định giúp tôi

Nhân viên hướng dẫn mua sắm có vẻ hơi không tin rằng người đàn ông kín đáo trước mặt cô, thực sự có thể lấy ra dược liệu quý hiếm như vậy.

"Vâng, đúng rồi, là Đông Trùng Hạ Thảo, các cô có thể giúp tôi giám định được không?”

Lâm Phong gật đầu, có vẻ hơi mất kiên nhẫn.

"À... việc này, được, được ạ."

Nhân viên hướng dẫn mua sắm không biết nên từ chối hay đồng ý, cô ta hơi do dự.

Tuy nhiên, thu hồi dược liệu cũng là một trong những hoạt động hàng ngày của hiệu thuốc, nhìn vẻ ngoài của Lâm Phong không có vẻ gì sang trọng, cô ta cũng không thể trực tiếp từ chối.

"Vậy anh đợi một chút, tôi đi hỏi quản lý cửa hàng giúp anh."

Vài phút sau, khi Lâm Phong và Thiến Thiến ngồi trong văn phòng quản lý cửa hàng, một người đàn ông trung niên mập mạp đến tiếp đãi hai cha con họ.

Lúc này Thiến Thiến cũng đã tỉnh lại rồi, cô nhóc ngồi trong lòng của Lâm Phong, tò mò quan sát.

"Lâm tiên sinh, tôi nghe nói anh có Đông trùng hạ thảo loại tốt cần được giám định phải không?"

Phía bên kia bàn làm việc, người đàn ông trung niên thò cái đầu tròn trịa của mình từ phía sau máy tính ra, nhìn Lâm Phong, nhẹ giọng hỏi, ngữ điệu từ tốn.

Anh ta nói xong lại thụt đầu về tiếp tục nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, vẫn đang gõ bàn phím.

Người đàn ông này... có thái độ gì vậy? Cơn giận của Lâm Phong bộc phát, xông thẳng lên đầu.

Anh nghĩ rằng hiệu thuốc Dân Sinh sang trọng nhất này là hiệu thuốc chuyên nghiệp nhất ở Thượng Hải, nhưng dường như đó chỉ là giả thôi.

Rõ ràng là người quản lý cửa hàng không hề coi trọng mình chút nào.

Lâm Phong hối hận đã tới đây.

"Thiến Thiến, con ngồi đây một mình một lát nhé."

Anh đặt Thiến Thiến lên ghế rồi đứng dậy.

Thiến Thiến đang buồn ngủ, biết Lâm Phong tới đây nhất định có việc gì đó nên gật đầu ngoan ngoãn ngồi xuống.

Lâm Phong hít sâu một hơi, đè xuống khó chịu, vẻ mặt rất nhanh khôi phục lại bình tĩnh.

Đã đến đây rồi, không thể về tay không được.

Đông trùng hạ thảo đó là tâm huyết lâu nay của mình, nếu hôm nay không giám định được thì anh đúng thật là không cam lòng.

Anh cẩn thận lấy Đông trùng hạ thảo mang từ không gian ra khỏi túi áo khoác, cầm nó trên tay.

"Quản lý cửa hàng, nhờ anh giúp tôi giám định chất lượng của loại Đông Trùng Hạ Thảo này."

Lâm Phong nghiêng người, nở nụ cười, đưa Đông Trùng Hạ Thảo trong tay ra.

Người quản lý cửa hàng nghiêm mặt, ngừng gõ bàn phím ngẩng mặt lên.

Khi ánh mắt của anh ta rơi vào Đông Trùng Hạ Thảo trong tay Lâm Phong, đôi mắt hẹp của anh ta đột nhiên mở to, vẻ mặt không thể tin được.

"Đây... là Đông Trùng Hạ Thảo thật ư?"

Anh ta ngơ ngác tự lẩm bẩm, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Đông trùng hạ thảo.

Đông trùng hạ thảo thật? Chẳng lẽ còn có Đông trùng hạ thảo giả nữa à?

Lâm Phong khó hiểu trước câu hỏi của anh ta, sắc mặt lập tức trầm xuống.

Người đàn ông mập mạp trước mặt dù không biết hàng, lẽ nào cũng không phân biệt được hàng thật và hàng giả sao?

"Quản lý cửa hàng, ý anh là gì? Lế nào anh cho đây là hàng giả?"

Lâm Phong tức giận trả lời, nhẹ nhàng cầm lấy Đông trùng hạ thảo, định thu hồi lại.

"Khoan đãi Ý tôi không phải vậy..."

Quản lý cửa hàng bỗng nhiên nở nụ cười, lộ ra hai hàng răng màu vàng nâu, cười ha ha nhìn Lâm Phong.

"Đừng hiểu lầm tôi. Anh có thể đưa tôi xem lại Đông trùng hạ thảo vừa rồi được không?”

Anh ta trở mặt thành dáng vẻ của một chính nhân quân tử, so với vừa nãy thì giọng điệu đã trở nên hiên hòa hơn rất nhiều.

Anh ta nói xong thì lấy ra một tờ khăn giấy từ trong ngăn kéo, đặt lên bàn trước mặt, ngẩng đầu nhìn Lâm Phong, mỉm cười ra hiệu cho anh đặt Đông trùng hạ thảo lên trên khăn giấy.

Dáng vẻ bây giờ mới giống của một người chuyên nghiệp.

Lâm Phong thầm oán trong bụng, anh cẩn thận đặt Đông trùng hạ thảo lên khăn giấy.

Ánh mắt của người quản lý cửa hàng bỗng nhiên sáng lên, anh ta nhanh chóng nghiêng mặt qua, mũi gần như sắp chạm vào bàn.

"Thế mà có Đông trùng hạ thảo to như vậy..."

"Hôm nay thật là mở rộng tâm mắt!" Anh ta không để ý đến Lâm Phong đang đứng ở một bên mà nhìn chăm chú vào Đông trùng hạ thảo trước mặt, giống như hoàn đắm chìm trong thế giới của riêng mình.

"Đúng vậy, đây là Đông trùng hạ thảo thật..."

Anh ta nhìn không dứt, rồi hơi ngẩng đầu lên, vươn bàn tay mũm mĩm ra, sờ nhẹ vào Đông trùng hạ thảo, gật đầu thật mạnh, cuối cùng cũng xác định suy đoán của mình.

"Khụ khụ..."

Lâm Phong bị gạt sang một bên, giống như người ngoài, nên anh cố ý hắng giọng.

"Lâm tiên sinh, xin lỗi anh, tôi suýt nữa quên mất anh!"

Người quản lý cửa hàng lúc này mới nhớ ra, nhanh chóng đứng dậy, lấy khăn giấy ra lau mồ hôi trên mặt.

"Mời anh ngồi, tôi đi lấy nước cho anhl"

Anh ta đưa tay phải ra, cung kính chỉ vào chiếc ghế bên cạnh Thiến Thiến, cúi người xuống, vẻ mặt chân thành nhìn Lâm Phong.

Lâm Phong thầm cảm thấy buồn cười, anh ngồi trở lại ghế, vẻ mặt bình tĩnh.

"Ba ba, ba cho chú ấy xem Đông trùng hạ thảo à?"

Thiến Thiến vừa mới nghe cuộc trò chuyện giữa hai người, cô nhóc tò mò quay đầu lại, cố ý hạ thấp giọng hỏi khẽ.

"Đúng rồi, đây là Đông trùng hạ thảo do ba tự trông, đưa cho chú ở hiệu thuốc xem."

Lâm Phong cúi người ghé sát vào tai Thiến Thiến, thấp giọng giải thích, vẻ mặt đắc ý.

Thiến Thiến mở to hai mắt, ngạc nhiên nhìn Lâm Phong. Cô nhóc chưa từng nghe Lâm Phong nói về chuyện trồng Đông trùng hạ thảo, nhưng bỗng nhiên nghe ba nói nhóc còn tưởng mình nghe nhầm, lập tức thêm ngưỡng mộ Lâm Phong.

Cô nhóc giơ bàn tay nhỏ xíu ra, làm động tác khen ngợi Lâm Phong.

"Nào, Lâm tiên sinh, mời anh uống nước!"

Lúc này quản lý cửa hàng mang hai ly nước đi tới chỗ hai cha con anh, lấy ra một ly đưa cho Lâm Phong.

"Đây là con gái của anh đúng không? Bé đáng yêu quát"

Anh ta mỉm cười, cúi xuống đưa ly nước kia cho Thiến Thiến.

"Bé con, đây là nước chanh chú làm, con mau uống thử có ngon không."

Thiến Thiến nhìn người quản lý cửa hàng đang nở nụ cười giả tạo, cong môi rồi nhận lấy.

Người quản lý cửa hàng hài lòng, đứng thẳng dậy.

Anh ta lấy một chiếc ghế từ trong góc ra, ngồi đối diện với Lâm Phong, khuôn mặt trở nên nghiêm túc.

"Lâm tiên sinh, loại Đông Trùng Hạ Thảo anh mang đến là loại tốt nhất mà tôi từng thấy, cả về kích thước lẫn chất lượng."

Người quản lý cửa hàng thay đổi thái độ như lật sách, gật đầu thật mạnh, nhìn Lâm Phong nói rõ ràng từng chữ, giọng điệu hết sức nhẹ nhàng.

"Nói thật với anh, tôi chưa bao giờ thấy Đông trùng hạ thảo có chất lượng như vậy."

"Tôi e rằng khắp cả Thượng Hải cũng không thể tìm được Đông trùng hạ thảo có chất lượng sánh bằng loại này!"

Anh ta hoàn toàn không cho Lâm Phong cơ hội lên tiếng, cuối cùng không giấu giếm bày tỏ phán đoán của mình. Lâm Phong mừng rỡ vô cùng, nhưng ngoài mặt lại giả vờ bình tĩnh như mặt nước phẳng lặng.

"Quản lý cửa hàng, anh quá khen rồi!"

"Ha ha, mấy gốc Đông trùng hạ thảo tốt là tôi vô tình có được, chỉ muốn nhờ anh giúp tôi giám định thôi, không ngờ chúng có chất lượng tốt như vậy."

Anh bây giờ ngược lại không vội vã lắm, giả vờ không để tâm nhiều đến chuyện này.

Mấy gốc Đông trùng hạ thảo này?

Quản lý cửa hàng nhướng mày, nhìn chằm chằm vào mắt Lâm Phong, cho rằng mình nghe nhầm.

"Lâm tiên sinh, ý anh là anh vẫn còn rất nhiều Đông trùng hạ thảo có chất lượng tương đương loại này phải không?”
Bình Luận (0)
Comment