Nông Dân Làm Giàu Gà Trống Nuôi Con (Dịch Full)

Chương 484 - Chương 484: Gọi Điện Thoại Cho Khúc Bố

Chương 484: Gọi điện thoại cho Khúc Bố Chương 484: Gọi điện thoại cho Khúc BốChương 484: Gọi điện thoại cho Khúc Bố

Diệp Khánh Phi tỏ ra thoải mái, chỉ vào đội ngũ trên xe, tự hào đảm bảo.

Lâm Phong nhìn trên xe, không biết nên nói cái gì.

Vài phút sau, xe buýt bấm còi, rời đi.

Khoa Nội trú Bệnh viện Mary.

Khi Lâm Phong ê đôi chân nặng nề của mình đến phòng bệnh của Khương Y Thanh, anh nhìn thấy một bóng người khom lưng ngồi cạnh giường bệnh, vùi đầu vào tay.

"Chú Khương, chú đến sớm vậy..."

Lâm Phong đi tới đứng ở bên cạnh ông ta.

"Ừ..." Khương Thiên Lâu khàn giọng lạnh lùng đáp lại, vẫn cúi đầu như cũ, giống như bức tượng điêu khắc, ngồi im bất động.

Lâm Phong đứng bên cạnh hơi xấu hổ, và đứng ngồi không yên.

Khương Thiên Lâu đêm qua đã thức suốt đêm, không những không đánh thức mình dậy, mà còn chu đáo bảo mình lên giường nằm.

Khương Thiên Lâu như vậy hoàn toàn khác với người mà anh vẫn luôn nghĩ tới.

"Chú Khương, ban ngày cháu ở đây cũng được, chú về ngủ đi."

Lâm Phong đột nhiên cảm thấy có lỗi với Khương Thiên Lâu, anh nhìn ông chậm rãi nói.

"Lâm Phong, tôi vừa đến gặp bác sĩ điều trị của Tiểu Thanh."

Khương Thiên Lâu bỗng nhiên ngẩng mặt lên, mặt không biểu cảm nhìn Lâm Phong, ánh mắt so với ngày hôm qua còn đỏ ngầu hơn.

"Tôi nghe nói đây không phải là lần đầu tiên Tiểu Thanh đột nhiên rơi vào hôn mê."

"Lần trước con bé hôn mê, cậu đang ở bên cạnh đúng không?”

Ông ta nói chậm rãi, từng chữ một, nhìn thẳng vào Lâm Phong không chớp mắt.

Lâm Phong sững sờ, anh không ngờ Khương Thiên Lâu lại sâu sắc như thế, đã hỏi thăm xem hôm qua mình đã nói gì với bác sĩ.

Không chỉ có như thế, ông ta còn biết lần trước anh đã ở bên cạnh Khương Y Thanh lúc cô ấy hôn mê.

"Vâng, chú Khương, cháu nghĩ không cần phải giấu giếm bất cứ điều gì với chú."

Lâm Phong biết Khương Thiên Lâu là người thủ đoạn, bất kỳ sự che giấu nào cũng vô nghĩa trước mặt ông ta, nên anh quyết định nói ra hết mọi chuyện.

"Khoảng một tuần trước, khi chúng cháu còn ở Tây Tạng..."

Anh dừng lại, nhìn khuôn mặt tái nhợt của Khương Thiên Lâu, rồi trâm giọng tiếp tục.

"Lúc đó Tiểu Thanh cũng đột ngột ngất xỉu, hôn mê suốt một ngày..."

"Hôn mê suốt một ngày?"

Khương Thiên Lâu quay mặt sang, gắt gao nhìn chằm chằm vào mặt Lâm Phong.

"Chuyện lớn như thế, hai người thế mà luôn giấu tôi!"

Ông ta giống như bị vũ nhục, gầm lên giận dữ, giọng điệu rất thô lỗ, đôi mắt trừng to.

Lâm Phong chậm rãi cúi đầu xuống, nhất thời không biết trả lời như thế nào.

"Chú Khương, chú trước tiên đừng tức giận."

"Tiểu Thanh lần đó ngất đi là bởi vì đột nhiên bị dọa sợ..."

Anh giống như một quả bóng cao su bị xì hơi, bỗng nhiên mất tự tin, giọng nói càng lúc càng nhỏ.

"Cậu đừng lảng tránh vấn đề chính với tôi."

Khương Thiên Lâu không có ý định để Lâm Phong bỏ qua dễ dàng như vậy, ông bắt đầu chất vấn.

"Đột nhiên bị dọa sợ, người đang yên lành sao tự nhiên bị đột nhiên dọa sợ chứ?"

"Lúc đó cậu đang ở đâu? Tại sao cậu không bảo vệ con bé đàng hoàng hả?"

Ông ta nói xong thì tay siết chặt thành nấm đấm, kích động vung về phía Lâm Phong, mặt đỏ bừng vì tức giận.

Lâm Phong cúi đầu, ngơ ngác nhìn khuôn mặt tức giận của Khương Thiên Lâu.

Chỉ sau một đêm, Khương Thiên Lâu dường như đã già đi rất nhiều.

Lâm Phong biết rõ, với tư cách là một người cha, anh nợ Khương Y Thanh.

Nhưng hai lân này Khương Y Thanh bỗng nhiên ngã bệnh, anh có thể làm gì được.

Tất cả những oán hận và bất đắc dĩ lúc này đều trút lên người mình, nhưng anh lại bất lực không có cách nào.

"Chú Khương, cháu..."

"Đừng giả vờ đáng thương với tôi!"

Lâm Phong còn muốn nói gì đó, nhưng lại bị Khương Thiên Lâu ngắt lời.

"Tôi đã điều tra chuyện trước đây giữa cậu và Tiểu Thanh, nhưng tôi không có ý định truy cứu nữa!"

"Nhưng lần trước Tiểu Thanh hôn mê ở Tây Tạng, cậu phải nói rõ ràng lại cho tôi!"

Lần trước hôn mê ở Tây Tạng? Đâu óc Lâm Phong rối bời, anh không biết Khương Thiên Lâu muốn biết chuyện gì.

Lần đó Khương Y Thanh đi lạc vào không gian, không tìm được lối ra nên sợ hãi ngất xỉu.

Và chính hành vi kỳ lạ của A Phổ đã đánh thức cô ấy tỉnh lại.

Chuyện này ngoại trừ anh và Phổ, không ai biết chỉ tiết cả.

Hơn nữa, vấn đề này liên quan đến không gian, không thể để cho nhiều người biết đến, nếu không nhất định sẽ xảy ra phiền phức và tai họa, không thể vãn hồi được.

"Cậu đứng ngốc đó làm gì?"

Khương Thiên Lâu trừng đôi mắt đỏ như máu, hét lớn lên, đánh thức Lâm Phong đang chìm sâu trong suy nghĩ.

"Lần trước Tiểu Thanh bị ngất xỉu, cuối cùng là được cứu tỉnh lại như thế nào?"

Lúc này Lâm Phong mới hiểu ra, Khương Thiên Lâu muốn biết lần trước anh đã cứu tỉnh Khương Y Thanh lại như thế nào.

Anh chợt nhận ra tại sao mình không nghĩ đến chuyện này cơ chứ.

Lần trước là A Phổ đến cứu, Khương Y Thanh mới có thể tỉnh lại.

Lần này tại sao mình không tìm A Phổ đến cứu một lân nữa!

"Chú Khương, cháu biết rồi!"

Lâm Phong bị câu nói của Khương Y Thanh thức tỉnh, trong nháy mắt nảy ra chủ ý.

"Lần trước ở Tây Tạng, Tiểu Thanh được một vị cao nhân kỳ quái kéo ra khỏi giấc mộng."

"Chú đừng lo lắng, cháu sẽ đi tìm người đó về ngay!" Anh tựa như bỗng nhiên bắt được vị cứu tỉnh, hưng phấn nhìn Khương Thiên Lâu giải thích.

"Cao nhân kỳ quái, bây giờ còn ở Tây Tạng không?"

Khương Thiên Lâu hỏi lớn, vẻ mặt không kiên nhẫn.

"Dù cậu tìm được cao nhân đó, vậy sau khi cậu từ Tây Tạng trở về thì liệu Tiểu Thanh còn cứu được nữa không?”

Ông ta bổ sung thêm, hung hăng nhìn Lâm Phong, rồi lắc đầu.

Lâm Phong cảm giác như đột nhiên bị tạt một gáo nước lạnh, toàn thân lạnh buốt.

Khương Thiên Lâu nói đúng.

A Phổ xuất quỷ nhập thần, không ai biết chính xác nơi ở của anh ta.

Lần cuối anh nhìn thấy A Phổ, anh không hề lưu bất kỳ thông tin liên lạc hay địa chỉ nào cả.

Anh chỉ biết anh ta kiếm sống bằng nghề săn bắn nên chắc chắn anh ta không có nơi ở cố định.

Tâm Lâm Phong lần nữa rơi xuống đáy, trong lòng vô cùng khó chịu.

Tất cả là do mình bất cẩn, mình đã không nghĩ đến việc hỏi A Phổ rõ ràng mọi việc, lưu lại cách thức liên lạc của anh ta.

A Phổ, anh đang ở đâu?

Tâm Lâm Phong co thắt lại.

Khó khăn lắm mới bắt được cọng rơm cứu mạng, ngỡ như ở gân trong tâm tay nhưng lại trôi đi ngày càng xa.

"Chú Khương, cháu..."

Lâm Phong ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy nước mắt, ánh mắt tràn đầy hối hận nhìn Khương Thiên Lâu, nhưng bỗng nhiên anh quyết tâm hơn.

"Xin chú hãy tin cháu!"

"Dù thế nào đi nữa, cháu nhất định sẽ tìm cách cứu Tiểu Thanh tỉnh lại!"

Nói xong anh bước ra khỏi phòng bệnh.

Lâm Phong ngồi trên chiếc Cullinan của mình trong bãi đậu xe bệnh viện, lấy điện thoại di động ra gọi điện.

"Tu... tu...' Điện thoại reo vài hồi chuông thì được nhấc máy.

"Ha Ha, Lâm Phong!"

Giọng nói thô to phát ra từ đầu bên kia điện thoại, tiếng cười sang sảng.

"Sao nhớ đến tôi mà gọi điện vậy, nhanh vậy đã nhớ tôi rồi sao?"
Bình Luận (0)
Comment