Nông Dân Làm Giàu Gà Trống Nuôi Con (Dịch Full)

Chương 483 - Chương 483: Thiến Thiến Xuất Phát

Chương 483: Thiến Thiến xuất phát Chương 483: Thiến Thiến xuất phátChương 483: Thiến Thiến xuất phát

"Bác Khương, bác gái bác ấy?"

Lâm Phong ném mẩu thuốc còn lại trong tay đi, quay mặt lại, giả vờ như bình tĩnh mở miệng hỏi.

Nếu muốn biết thêm thông tin của Hoàng Tố Liên, chỉ có thể thông qua Khương Thiên Lâu.

Vậy mà ông ta lại nói:

"Đừng nhắc đến bà ta với tôi!"

Khương Thiên Lâu đột nhiên quay sang gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Phong, giống như một con báo bị chấn kinh, lộ ra vẻ hung ác.

Nói rồi, Khương Thiên Lâu ném thuốc lá trong tay đi, nặng nề giãm lên, tức giận đến độ tay đều đang run rẩy, nhưng vẫn nhìn Lâm Phong không nhúc nhích.

Lâm Phong bị cơn giận của Khương Thiên Lâu làm cho cả kinh run lên một cái, ngơ ngác nhìn hắn, kinh ngạc đến độ đột nhiên không biết nên nói cái gì.

Trong lúc nhất thời, anh phải quay mặt đi, không nhìn Khương Thiên Lâu nữa.

Trong lòng Lâm Phong đã minh bạch, vết nứt giữa Khương Thiên Lâu và Hoàng Tố Liên đã vượt xa những gì anh trông thấy.

Mà vết nứt này, cùng với việc Khương Y Thanh đột nhiên hôn mê ngày hôm nay, càng bị xé rách ngày càng rộng hơn, đến mức không thể dung hòa được.

Lâm Phong hít một hơi thật sâu, không nói gì, đi vào trong phòng bệnh.

Trên giường bệnh, Khương Y Thanh vẫn nằm yên không nhúc nhích như cũ, hô hấp đều đều, giống như lúc ngủ bình thường.

Lâm Phong ngồi xuống nắm lấy tay cô, nước mắt không tự chủ thấm ướt hốc mắt. "Tiểu Thanh, anh thật vô dụng, sao lại đánh mất em thế này...".

"Mau trở lại đi, đến cùng là em đi nơi nào..."

Anh nắm chặt lấy tay Khương Y Thanh, nhìn cô, cảm xúc như thể đã chạm tới bờ vực tuyệt vọng.

Mí mắt Khương Y Thanh đột nhiên giật giật, như thể nghe được tiếng gọi của Lâm Phong.

"Tiểu Thanh, em tỉnh rồi? !"

Lâm Phong giật mình, nhanh chóng đưa mặt lại gần, nhìn chằm chằm Khương Y Thanh.

Một giây, hai giây, ba giây..............

Thời gian giống dừng lại, trên mặt Khương Y Thanh không có thêm bất cứ cử động nào.

Trái tim Lâm Phong lại rơi xuống đáy cốc, toàn thân lạnh lẽo.

Anh úp mặt tựa vào gối của Khương Y Thanh, tay vẫn nắm chặt như cũ.

Trong cơm mê man, không biết qua bao lâu, Lâm Phong đã ngủ thiếp đi.

Chuông cảnh báo gấp rút vang lên, đánh thức Lâm Phong.

Anh mở mắt ra, bên cạnh khuôn mặt anh là Khương Y Thanh.

Lúc này sắc trời bên ngoài cửa sổ đã sáng hơn.

Không biết từ lúc nào, anh đã leo lên trên giường, đắp chung một cái chăn với Khương Y Thanh.

Tiểu Thanh!" Lâm Phong nhanh chóng vươn tay, ôm lấy bờ vai cô, áp mặt lại gần cô, áp sát cô vào lòng.

Dù đã thở đều nhưng Khương Y Thanh vẫn không có phản ứng gì.

Lâm Phong đầu váng mắt hoa, mạnh mẽ ngồi dậy, hóa ra tối qua anh đã trèo lên trên giường, nằm bên cạnh Khương Y Thanh.

"Lạ thật, sao mình lại nằm ở trên giường, ai tháo giày hộ mình vậy ........."

Tựa như ký ức tối hôm qua đã biến mất khỏi trí nhớ, Lâm Phong không nhớ được bất kỳ một chỉ tiết nào.

"Tít tít tít...............

Chuông báo thức trên điện thoại vang lên không ngừng, không hề có ý định dừng lại.

"Chết rồi, không biết có muộn không nữa?"

Lâm Phong âm thầm kêu to một tiếng, trong lòng trâm xuống.

Anh nhanh chóng cầm chiếc điện thoại di động trên bàn đầu giường lên, tắt đồng hồ báo thức.

Vẫn may, đồng hồ chỉ mới sáu giờ sáng.

Phải đưa Thiến Thiến tới bảo tàng Nghệ thuật trước bảy giờ, hiện tại còn kịp.

Lâm Phong cảm thấy nhẹ nhõm, quay sang nhìn Khương Y Thanh ở bên cạnh, lắc lắc bờ vai của cô.

Không có chút phản ứng nào, Khương Y Thanh vẫn ngủ li bì.

Lâm Phong hít sâu một hơi, xuống giường đi giày khoác áo vào, đi đến phòng y tá.

"Chị y tá trưởng này, hiện tại tôi có chút việc cần phải ra ngoài, khoảng tâm hai tiếng nữa sẽ quay lại."

"Bệnh nhân ở phòng 502, nhờ chị để ý hộ!"

Anh nhìn y tá trưởng đang cúi đầu bận rộn làm gì đó, lễ phép căn dặn.

"Ồ, ý cậu là cô Khương!"

Y tá trưởng buông văn kiện trong tay xuống, mỉm cười nhìn Lâm Phong. "Ngài đã sử dụng dịch vụ tốt nhất bên bệnh viện chúng tôi, cho nên không cần phải lo lắng gì cả."

"Tối hôm qua hai cha con ngài đã thức cả đêm, thực ra điều đó hoàn toàn không cần thiết. Bệnh viện chúng tôi sẽ lo liệu trong suốt toàn bộ quá trình!"

Y tá trưởng nghiêm túc giải thích.

Lâm Phong ngẩn ngơ, nhất thời ảo não.

Thì ra đêm qua Khương Thiên Lâu đi theo vào trong phòng bệnh, mà anh lại ngủ quên.

Xem ra người đặt anh lên giường của Khương Y Thanh chắc chắn là Khương Thiên Lâu.

Một nỗi cay đắng xông lên đầu, làm cho người ta không thể nói được thành lời.

Lâm Phong xoa xoa thái dương, cố gắng bình tĩnh lại.

"Cảm ơn cô, y tá trưởng."

"Vậy tôi giao cô Khương cho cô đấy!"

Anh mỉm cười gật đầu, nhấc chân đi đến bãi đậu xe của bệnh viện.

Mười phút sau, nhà bà nội Hoàng.

Khi Lâm Phong gõ cửa nhà bà nội Hoàng, Thiến Thiến đã chuẩn bị xong, đang ngồi ở bàn ăn với một chiếc cặp sách nhỏ trên lưng, trên tay cầm bánh bao trắng lớn.

"Ba ba tới muộn quá đi!"

Thiến Thiến lon ton chạy tới , đưa bánh bao cho Lâm Phong.

"Đây là bánh bao mà con và bà nội Hoàng cùng hấp, ba mau ăn thử một miếng đi"

Lâm Phong ngồi xổm xuống, cười hì hì thò đầu ra, cắn một miếng lớn bánh bao, bắt đầu nhai.

"Ừm, thật ngọt thật là thơm!"

Anh hạnh phúc nhìn Thiến Thiến, dùng sức gật gật đầu.

Nói xong, lập tức giơ ngón tay cái lên, tán dương Thiến Thiến.

"À, đúng rồi, ma ma tỉnh chưa ạ?"

Thiến Thiến nghiêng đầu nhỏ nhìn Lâm Phong, mở to hai mắt.

"Ồ, ma ma con đó à, đương nhiên là tỉnh rồi!"

Lâm Phong dừng một chút, lớn tiếng khẳng định trả lời.

"Có điều, hiện tại không kịp đi gặp ma ma con nữa, chúng ta hải lập tức xuất phát, đi tìm Diệp bá bá!"

Thiến Thiến bĩu môi giả vờ tức giận.

"Thế mà ba không biết để ma ma đi cùng tới tiễn con...".

Thiến Thiến nhỏ giọng lầm bầm, trợn mắt nhìn Lâm Phong.

"Bác sĩ nói ,ma ma con phải ở trong viện quan sát mấy ngày."

"Chờ con đi Lư Sơn trở về là có thể gặp lại được ma ma con rồi!"

Lâm Phong nảy ra chủ ý, tìm lý do qua loa bào chữa.

"Được rồi Thiến Thiến, mau cùng ba con xuất phát đi viện bảo tàng mỹ thuật đi."

Lúc này bà nội Hoàng cũng mỉm cười bước tới, thúc giục hai cha con.

"Thiến Thiến mà không nhanh lên là không được đi Lư Sơn ngắm cảnh đâu."

Nói rồi, bà nội Hoàng lấy ra một bình sữa, đặt vào trong túi xách của Thiến Thiến.

"Dạ, vâng chào tạm biệt bà nội Hoàng!"

Thiến Thiến kéo tay Lâm Phong ra ngoài cửa. Bên ngoài Bảo tàng Nghệ thuật, một chiếc xe buýt dừng ở ven đường.

Trong xe ồn ào, ngoài mấy giáo viên bảo tàng nghệ thuật và người của công ty du lịch còn có mấy học sinh khác của Diệp Khánh Phi, tất cả đều cỡ tâm tâm như Thiến Thiến.

"Viện trưởng Diệp, Thiến Thiến giao cho ngài đó!"

Ngoài xe, Lâm Phong nắm thật chặt tay Diệp Khánh Phi, tâm tình phức tạp.

Khương Y Thanh đột nhiên sinh bệnh, tương lai bấp bênh, Thiến Thiến lại lần đầu tiên ra ngoài một mình, hai người quan trọng nhất dường như ngày càng rời xa anh, nhất thời làm Lâm Phong ngũ vị tạp trần, thất lạc đến cực điểm.

"Ha ha, Lâm Phong, lần này chúng tôi đi theo nhóm, đội ngũ rất chuyên nghiệp, cậu yên tâm!"
Bình Luận (0)
Comment