Nông Dân Làm Giàu Gà Trống Nuôi Con (Dịch Full)

Chương 482 - Chương 482: Hoàng Tố Liên Có Vấn Đề

Chương 482: Hoàng Tố Liên có vấn đề Chương 482: Hoàng Tố Liên có vấn đềChương 482: Hoàng Tố Liên có vấn đề

Anh phớt lờ Hoàng Tố Liên, nhìn Khương Thiên Lâu từ tốn nói.

"Thế còn tạm được! Tiểu tử cậu còn có lương tâm!"

"Khương Y Thanh mắc bệnh, vốn chính là trách nhiệm của cậu, đừng nghĩ rằng mặc kệt"

Không đợi Khương Thiên Lâu mở miệng, Hoàng Tố Liên đã vội vàng cướp lời nói trước, sợ Lâm Phong sẽ nói lời hối hận.

"Được rồi, bà ít nói vài câu đi!"

Khương Thiên Lâu đột nhiên ngẩng đầu lên quay về phía Hoàng Tố Liên, cứng nhắc trách cứ.

Tuy nhiên, ánh mắt của ông ta cũng không có nhìn vào mặt đối phương, tựa hồ có chút áy náy.

Hoàng Tố Liên còn muốn nói điều gì đó, thấy vậy đành tiu nghỉu, thu hồi sự kiêu ngạo của mình lại, trừng mắt nhìn Khương Thiên Lâu, hai tay chống nạnh nghiêng mặt đi.

Lâm Phong đứng ở bên cạnh có thể nhìn ra được, tựa hồ như Khương Thiên Lâu đã sớm có oán giận với Hoàng Tố Liên, chỉ là không dám biểu hiện quá rõ ràng mà thôi.

Anh mặc kệ hai người bọn họ, nhìn đồng hồ, đã gần bảy giờ tối.

"Ba ơi, bế..."

Thiến Thiến vươn tay ra, đôi mắt đỏ hoe dường như sưng lên.

Lâm Phong nhìn ra ngoài cửa sổ vốn đã tối om, ôm lấy Thiến Thiến, trái tim đau đớn không thôi.

Sáng mai Thiến Thiến còn phải tới bảo tàng nghệ thuật, lên đường tới Lư Sơn sưu tầm phong cảnh, tối nay không thể để con bé thức đêm theo mình được.

"Thiến Thiến, tối nay con ngủ chung với bà nội Hoàng có được không?"

Lâm Phong ghé sát vào tai Thiến Thiến đang nằm trên bả vai mình, nhỏ giọng hỏi.

"Vậy còn ba ba thì sao?"

"Ba phải ở bên cạnh trông ma ma con chứ."

"Sáng mai ma ma con tỉnh lại mà không trông thấy ba đâu, chắc chắn sẽ rất đau lòng."

Lâm Phong áp mặt vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Thiến Thiến, thì thâm.

"Không, Thiến Thiến muốn ở cùng với ba ba, chờ ma ma tỉnh lại cơ."

Thiến Thiến lắc lắc cái đầu nhỏ, miệng nhỏ bĩu ra dài hơn.

"Thiến Thiến ngoan, con quên ngày mai con còn phải đi Lư Sơn sưu tầm phong cảnh rồi à?"

Lâm Phong ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Thiến Thiến, nặn ra một nụ cười, tận lực giả vờ như bình tĩnh.

"Tối nay con phải ngủ sớm, có thế Diệp bá bá mới có thể dẫn con đi được!"

"Thôi được rồi ............"

Thiến Thiến không tình nguyện đáp lại, nằm rạp trên vai Lâm Phong, ngơ ngác nhìn xuống đất, không biết bên trong đầu nhỏ đang suy nghĩ cái gì.

"Bác Diệp, cháu đưa Thiến Thiến về nhà trước, tối nay sẽ quay lại chăm sóc cho Tiểu Thanh."

Lâm Phong ôm Tây Tây đi thẳng tới trước mặt Khương Thiên Lâu, nhẹ gật đầu.

Khương Thiên Lâu quay mặt lại, quan sát Lâm Phong, không nói gì, lại nhìn về phía Khương Y Thanh ở trên giường, trong mắt bò đầy tơ máu. Dừng một chút, Lâm Phong nhấc chân, đi ra ngoài cửa.

Tới nhà bà nội Hoàng, Thiến Thiến hết sức khốn đốn, chật vật vừa trông thấy bà nội Hoàng, đã chạy ào tới, lao vào trong vòng tay của bà.

"Bà nội Hoàng, cháu nhớ bà quá..............

Thiến Thiến làm nũng, như một chú mẹo con bị thương, cực kỳ tủi thân.

"Thiến Thiến ngon, bà nội cũng rất nhớ cháu."

"Hôm nay làm sao lại rảnh sang đây gặp bà thế này?"

Bà nội Hoàng nâng gương mặt bụ bẫm của Thiến Thiến lên, nhẹ nhàng thơm vào má cô bé một cái, lại hiền lành nhìn Thiến Thiến, trong mắt tràn ngập yêu thương.

"À, tối này cháu có chút việc không thể thoát thân ra được, cho nên không có cách nào.........'

Lâm Phong bước lên phía trước, ngượng ngùng sờ đầu.

"Bà hiểu, bà hiểu!"

Bà nội Hoàng cười lớn, không để tâm chút nào.

"Cháu với bà còn để ý thế làm gì."

"Người trẻ các cháu có chuyện riêng của mình, tối nay cứ giao Thiến Thiến cho bài"

Lâm Phong cảm kích nhìn bà nội Hoàng, trong lòng ấm áp.

"Sáng sớm ngày mai, cháu sẽ tới đón Thiến Thiến."

"Thiến Thiến ngoan nhé, phải nghe lời bà nội Hoàng đấy."

Anh nhìn bà nội Hoàng rồi quay sang dặn dò Thiến Thiến.

"Ba ơi, con nhớ rồi, sáng mai gặp lại ba nhé!"

Thiến Thiến vẫy tay chào Lâm Phong, tựa như đang vội đuổi anh đi. Lâm Phong lắc đầu, đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Vừa quay người lại, tấm ảnh chụp bà nội Hoàng đập vào trong mắt, khiến trái tim anh hãng đi một nhịp.

Lâm Phong thả chậm bước chân, nhìn chằm chằm bức hình.

Bên trong bức hình, bà nội Hoàng khi còn trẻ và một người đàn ông thân mật đứng chung một chỗ, hai người cười đến vô cùng vui vẻ.

Trang phục của người đàn ông kia, thế mà giống y như đúc với trang phục trên người A Phổi

Là trang phục đặc trưng của dân tộc thiểu số, Lâm Phong rất ấn tượng với thứ này, không có khả năng nhìn lầm.

Sau khi Lâm Phong nhìn kỹ bức hình xong cũng không hỏi han gì, anh lấy lại bình tĩnh, bước nhanh hơn, đi ra ngoài cửa.

Tình hình của Khương Y Thanh ở trong bệnh viện còn chưa biết thế nào, anh không có thời gian hay tâm tư để suy nghĩ nhiều.

Trong khoa nội trú, Khương Thiên Lâu vẫn đang ở bên trong, một mình hút thuốc ở đầu cầu thang, vẻ mặt u ám.

Lúc Lâm Phong lê thân thể mệt mỏi lên cầu thang, vô tình chạm mặt với ông ta.

"Bác Khương, bác chưa đi sao?"

Trông thấy sắc mặt âm trầm của Khương Thiên Lâu, Lâm Phong có thể khẳng định Khương Y Thanh vẫn chưa tỉnh lại.

"Ừ" Khương Thiên Lâu thở ra một làn khói, nhướng mị, lạnh lùng đáp lại.

Lâm Phong chuẩn bị đi vào phòng bệnh, chân đã nâng lên nhưng lại ngừng lại giữa chừng.

"Bác Khương, có thể cho cháu xin điếu thuốc được không?"

Anh quay người nhìn điếu thuốc trong tay Khương Thiên Lâu. Khương Thiên Lâu liếc mắt, chậm rãi lấy bao thuốc và bật lửa từ trong túi ra, đưa cho anh.

Lâm Phong rút ra một điếu, châm lửa, hít một hơi thật sâu.

"Khục..." Có thể là rất lâu chưa hút thuốc, đột nhiên dùng sức quá nhiều, nên chưa thích ứng kịp.

Hai người nhìn ra ngoài cửa sổ, không một ai lên tiếng nói gì.

Lâm Phong vốn định chủ động mở miệng, lời đến khóe miệng lại bị nuốt trở vào.

Đối với nhà họ Khương mà nói, anh hoàn toàn là một người ngoài.

Hôm nay Khương Thiên Lâu đồng ý để anh đến bệnh viện thăm viếng, kỳ thật đã được coi như là phá lệ khai ân.

Có lẽ nếu không phải Hoàng Tố Liên cố tình ngang ngược, có lẽ anh còn không có cơ hội xuất hiện trong bệnh viện.

Hoàng Tố Liên?

Lâm Phong nhìn chằm chằm đèn đường ngoài cửa sổ, trong đầu đột nhiên hiện lên cái gì.

Sự ác độc và hung hãn ngày hôm nay của Hoàng Tố Liên đối với mình, trông thế nào cũng đều có chút không bình thường.

Bà ta nói gần nói xa từ đầu đến cuối đều cố gắng đẩy chuyện Khương Y Thanh ngất xỉu lên trên người mình.

Nhưng toàn bộ những chuyện này, đều không liên quan gì đến mình cả.

Từ cơ sở nào mà Hoàng Tố Liên có thể đạt được kết luận này?

Vẻn vẹn chỉ bởi vì mình dẫn Khương Y Thanh tới Tây Tạng một chuyến thôi sao?

Tại Tây Tạng, Khương Y Thanh thực sự đã hôn mê một lần, nhưng việc này căn bản không có truyền đến nhà họ Khương. Ngay cả khi nhà họ Khương đã biết được chuyện này, chỉ bằng những manh mối này đã đẩy toàn bộ bệnh của Khương Y Thanh lên trên người mình, không khỏi quá mức gượng ép.

Hoàng Tố Liên đến cùng là muốn che giấu điều gì?

Chẳng lẽ có liên quan đến vấn đề tinh thần đột nhiên xuất hiện của Khương Y Thanh?

Nếu như đúng, vậy việc mẹ Khương Y Thanh đột nhiên qua đời.

Lâm Phong đột nhiên cảm thấy đầu óc có chút không đủ dùng, một mảnh hỗn độn, không còn dám lung tung nghĩ tiếp.

Anh ngẩng đầu, hướng ngoài cửa sổ dùng sức phun ra một hơi khói thuốc.

Đêm Thượng Hải se se lạnh, một trận gió lạnh thổi đến, Lâm Phong bất giác rùng mình, trong nháy mắt thanh tỉnh lại hơn hẳn.

Hoàng Tố Liên này không đơn giản, bà ta tạo ra thanh thế lớn như vậy nhất định là đang tận lực che giấu chân tướng của việc gì đó!

Bà ta không chỉ tạo đà cho bản thân mình, dường như ngay cả Khương Thiên Lâu cũng dính dáng vào.

Lâm Phong có thể nhìn ra giữa hai người bọn họ có khoảng cách, chỉ là Khương Thiên Lâu lo ngại mặt mũi, khắp nơi nhường nhịn mà thôi.
Bình Luận (0)
Comment