Chương 481: Thì ra đây là nguyên nhân
Chương 481: Thì ra đây là nguyên nhânChương 481: Thì ra đây là nguyên nhân
Ba giờ chiêu ngày hôm nay, Khương Y Thanh đột nhiên hôn mê ở công ty, đồng nghiệp gọi xe cấp cứu đưa cô đến bệnh viện, Khương Thiên Lâu và Hoàng Tố Liên chạy tới.
"Tuy nhiên, từ hồ sơ bệnh án nhìn đến, cô ấy đang mắc chứng lo âu và bệnh trầm cảm, sau khi trải qua can thiệp về tâm lý kết hợp với thuốc để điều trị, sẽ không còn lo ngại."
"Đột nhiên rơi vào hôn mê giống như chiều ngày hôm nay, là lần đầu tiên."
Chủ nhiệm là một ông lão tóc trắng phơ, ngồi sau sau bàn làm việc nhìn Lâm Phong nói chuyện.
"Lại đột nhiên ngất đi?"
Trong lòng Lâm Phong khẽ đánh cái thót, nhìn thẳng về phía chủ nhiệm đáp lời, ý thức được chuyện này không bình thường.
"Sao vậy, đây không phải là lân đầu tiên cô ấy đột nhiên ngất xỉu sao?"
Chủ nhiệm nghe vậy cũng hết sức ngạc nhiên, chủ động hỏi.
"Ừm, đúng đúng."
Lâm Phong đột nhiên ý thức được bản thân vừa lỡ lời, không biết có nên nói ra chuyện Khương Y Thanh ngất xỉu lần trước hay không.
Lần đó là Khương Y Thanh chẳng may bước nhầm vào trong không gian, bị kinh sợ nên mới dẫn đến hôn mê.
Không biết có mối liên hệ nào giữa hai lân ngất xỉu này không?
Trong nhất thời Lâm Phong cũng không biết nên làm thế nào cả.
"Thì ra đây không phải là lân đầu tiên.".
Cũng may chủ nhiệm không có hỏi cặn kẽ, gật đầu một cái. "Nhưng điều chắc chắn là triệu chứng hôn mê của cô ấy nhất định có liên quan đến vấn đề tinh thần phát tác nhiều lần."
Chủ nhiệm đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Lâm Phong, giải thích nói.
"Vấn đề tinh thần? Thứ gì gây nên vấn đề tinh thần của Khương Y Thanh?"
Lâm Phong nghe chủ nhiệm giải thích xong, càng thêm hiếu kì, lớn tiếng hỏi.
"Cái này...
Lông mày chủ nhiệm cau lại, con mắt hướng bên ngoài cửa sổ, giống như là rơi vào trầm tư.
"Ba ơi ba, ma ma đến cùng là xảy ra chuyện gì vậy?"
Thiến Thiến ở bên cạnh một mực lắng nghe hai người nói chuyện, trông thấy bầu không khí không đúng, trở nên lo lắng, nhìn Lâm Phong, khẩn trương kéo góc áo anh.
"Thiến Thiến, ma ma không sao cả, rất nhanh sẽ tỉnh lại."
Lâm Phong nhìn Thiến Thiến đột nhiên trưởng thành giống như người lớn, hết sức đau lòng.
Tuy nhiên đây không phải là lúc đau lòng Thiến Thiến, anh phải lên tỉnh thần.
Lần này Khương Y Thanh có thể tỉnh lại suôn sẻ được không hay vẫn là một ẩn số.
Ai cũng có thể đổ xuống, nhưng anh không thể đổ được.
Lâm Phong nhẹ nhàng xoa đầu nhỏ của Thiến Thiến, lại nhìn về phía chủ nhiệm.
"Chủ nhiệm, ngài có lời gì, cứ việc nói hết đi."
"Tôi là người thân của cô ấy, ngài xem..."
Thấy chủ nhiệm dường như có điều gì khó nói, Lâm Phong càng trở nên xúc động nóng nảy. "A, ngài Lâm, ngài hiểu nhầm rồi!"
Chủ nhiệm quay mặt lại, hít một hơi thật sâu.
"Đối với sự kiện kia, tôi cũng mới chỉ nghe cô Khương nhắc đến một câu, thật giả thế nào không thể khảo cứu............"
"Dù sao chúng tôi cũng không có quyền can thiệp vào chuyện riêng tư của bệnh nhân.”
Nghe xong, Lâm Phong thầm giật mình, không khỏi khẩn trương lên.
Quả nhiên đúng như anh suy đoán, vấn đề tinh thần của Khương Y Thanh, quả thực không hề đơn giản.
Anh không nói gì, cẩn thận nhìn chủ nhiệm, hô hấp cũng biến thành dồn dập.
"Cô Khương đã chia sẻ với tôi, khi mẹ cô ấy qua đời, cô ấy vẫn tự trách bản thân không cách nào tiêu tan."
Chủ nhiệm biết Lâm Phong rất muốn biết, dừng một chút, chậm rãi mở miệng nói.
"Từ đầu đến cuối, cô ấy luôn tin rằng chính là mình đã hại chết mẹ, cô ấy bị mắc kẹt trong đó, không thể tự thoát ra được..."
Lâm Phong nghe xong, nặng nề thở dài, trong lòng ngũ vị tạp thành, hoàn toàn không dễ chịu chút nào.
Anh đã sớm biết Khương Y Thanh vẫn còn canh cánh trong lòng về sự qua đời của mẹ cô ấy, nhưng anh không thể ngờ được rằng cô đã phải trải qua quá nhiều nỗi đau mà người bình thường không thể chịu đựng được, ho dù chịu đủ bối rối cho đến tinh thần xảy ra vấn đề, cũng vẫn yên lặng giữ trong lòng.
Tự trách thật sâu trào dâng trong lòng, làm Lâm Phong hận không thể tự tát vào mặt mấy cái.
Hồi tưởng lại, thì ra Khương Y Thanh vẫn luôn cầu cứu mình, bản thân mình lại làm như không thấy, căn bản không có để ở trong lòng.
"Chủ nhiệm, ngài thật sự chắc chắn rằng vấn đề tinh thân của cô ấy và sự việc này có mối liên hệ trực tiếp với nhau chứ?"
Lâm Phong thực sự hy vọng hai sự việc này không liên quan, như vậy anh sẽ cảm thấy dễ chịu hơn.
"Chà, trước mắt xem ra, vấn đề tinh thần và việc đột nhiên hôn mê ngày hôm nay, cùng với nỗi áy náy vê mẹ cô ấy qua đời, có liên hệ trực tiếp cuộc sống nhau."
Sau lưng Lâm Phong trở nên lạnh lẽo, giống như ngũ lôi oanh đỉnh.
"Cám ơn chủ nhiệm, tôi đã biết được nguyên do sự tình..."
"Vậy xin hỏi, như thế nào mới có thể giúp cô ấy mau chóng tỉnh lại được?"
Anh cố nén sự tự trách và khốn đốn trong lòng, miễn cưỡng lên tinh thần, nhìn chủ nhiệm hỏi.
"Thông thường, dạng đột nhiên hôn mê này là trong tiềm thức bệnh nhân đang chủ động trốn tránh cùng bản thân ngủ đông, mục đích là thoát khỏi cảm giác tội lỗi sâu sắc."
"Vì vậy, về cơ bản, việc tỉnh lại mất bao lâu tùy thuộc vào nội tâm của bệnh nhân mạnh mẽ đến đâu, còn những kích thích bên ngoài, cũng như thuốc thang chỉ có thể có được tác dụng phụ trợ không đáng kể mà thôi."
Mặc dù chủ nhiệm nói ra những từ ngữ chuyên ngành, nhưng Lâm Phong cũng nghe hiểu được đại khái, hiểu được đạo lý trong đó.
Hắn biết rõ, lần trước Khương Y Thanh có thể thuận lợi tỉnh lại sau cơn hôn mê, không phải là do tác dụng của thuốc ở Tây Tạng.
Tâm trạng của Lâm Phong rơi xuống đáy vực, giống như là rơi vào kẽ nứt băng tuyết, muốn bò ra ngoài nhưng lại không có biện pháp, chỉ có thể mặc cho thân thể của mình bị giá rét băng chậm rãi ăn mòn. Anh kéo Thiến Thiến đứng dậy, nhìn chủ nhiệm nở nụ cười.
"Ba ơi, ma ma sẽ sớm tỉnh lại đúng không?"
Trên đường trở lại phòng bệnh, Lâm Phong giống như mất hồn phách không nói một lời, hai mắt Thiến Thiến đỏ bừng, đột nhiên mở miệng hỏi.
"Ừm! Mẹ con lợi hại lắm, mẹ đã nghe thấy tiếng gọi của ba con mình, có lẽ tối nay sẽ tỉnh lại."
Lâm Phong vuốt nước mắt nơi khóe mắt, chịu đựng bất an, an ủi đáp.
Nói rồi, anh siết chặt lấy tay Thiến Thiến, đè nén nỗi đau buồn và tức giận trong lòng.
Bất tri bất giác, trời đã tối xuống.
Trong phòng bệnh, Khương Y Thanh vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, đang chìm sâu trong cơn mơ.
Khương Thiên Lâu ngơ ngác ngồi trước giường bệnh, ngơ ngác nhìn Khương Y Thanh như thể mất hồn.
Ngược lại, trên mặt Hoàng Tố Liên không nhìn ra được một tia khẩn trương nào, lại tựa ở bên cửa sổ, lướt điện thoại di động, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười khoa trương.
Đây là phòng bệnh vip, cho nên không cần cân nhắc đến ánh mắt khác thường của người khác.
"Bác Khương, vừa rồi cháu đã đi tìm bác sĩ chủ nhiệm."
Lâm Phong và Thiến Thiến không biết đã bước vào trong phòng từ lúc nào, đứng bên cạnh Khương Thiên Lâu.
Khương Thiên Lâu ngẩng mặt, tức giận liếc mắt nhìn Lâm Phong, lại nhìn về phía Khương Y Thanh ở trên giường.
"Cháu đã căn dặn bác sĩ, dùng loại thuốc nhập khẩu tốt nhất và chăm sóc tốt nhất, nhất định phải làm cho Tiểu Thanh mau chóng tỉnh lại."
Lâm Phong biết tâm tình của Khương Thiên Lâu lúc này, nên không quan tâm đến sự vô lý và độc đoán của ông ta, nhỏ giọng nói.
"Thuốc và chăm sóc tốt nhất gì ?"
Lúc này Hoàng Tố Liên cuối cùng mới cất điện thoại đi, chỉ vào mũi Lâm Phong âm dương quái khí hỏi.
"Bệnh viện Marry là bệnh viện tốt nhất Thượng Hải, cái gì cũng đều dùng thứ tốt nhất, cậu coi nơi này là tổ chức từ thiện à?"
Lại là một sự tấn công ác ý tới, sự độc ác và máu lạnh của bà ta cuối cùng cũng đã bạo lộ ra.
"À" Lâm Phong lắc đầu, khinh bỉ liếc mắt nhìn Hoàng Tố Liên.
"Bác Khương, tất cả phí tổn ngày hôm nay cháu đã thanh toán xong, còn chuyển mười vạn vào tài khoản của bệnh viện, toàn bộ mọi chi phí cháu sẽ phụ trách toàn bộ."