Nông Dân Làm Giàu Gà Trống Nuôi Con (Dịch Full)

Chương 480 - Chương 480: Khu Nội Trú

Chương 480: Khu nội trú Chương 480: Khu nội trúChương 480: Khu nội trú

Anh cầm điện thoại lên, cho vừa mới đó số xa lạ gọi trở về.

"Alo, bác Khương, bác đang..."

"Tới phòng bệnh 1102 tâng 11 của khoa nội trú!"

Điện thoại mới vừa thông, Lâm Phong đang chuẩn bị mở miệng hỏi rõ ràng, Khương Thiên Lâu ở đầu điện thoại bên kia cứ như nã pháo đạn, vốn không cho anh cơ hội nói chuyện.

Lâm Phong như bị tạt chậu nước lạnh, toàn thân bị ướt.

"Tút tút tút...' Anh cầm điện thoại, ngơ ngác đứng ngay tại chỗ, cơn tức chạy lên đến đỉnh đầu.

Đây không phải là điển hình nhiệt tình mà bị hờ hững sao?

"Ba ba, ba ba làm sao vậy?"

Thiến Thiến thấy Lâm Phong đang đứng đơ ra, lắc lắc tay anh.

"À, không sao đâu con, chúng ta lên đi!"

Lâm Phong nhìn tòa nhà bệnh viện trước mặt rồi dắt Thiến Thiến đi vào.

Trong hành lang tầng 11 của khoa nội trú, một người đàn ông trung niên với mái tóc vuốt ngược ra sau đang hút thuốc bên cửa sổ, lông mày nhíu lại vẻ lo lắng.

Đứng bên cạnh là một người đàn bà trung niên trang điểm diêm dúa, túi xách màu hồng tinh tế, váy dài và giày cao gót, trông không hề hợp với lứa tuổi của bà 1a.

Người đàn ông chính là Khương Thiên Lâu, buồn buồn nhìn ra ngoài cửa sổ hút thuốc, vẻ mặt đen thui.

Người đàn bà chính là mẹ kế Hoàng Tố Liên của Khương Y Thanh, bà ta trông rất ung dung, đang cúi đầu vuốt smartphone, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng cười "Khanh khách'.

"Tiên sinh, nơi này là bệnh viện không khói, xin ngài đừng hút thuốc ở nơi công cộng.

Khương Thiên Lâu đang rít thuốc khói bay vèo vèo, một cô gái mặc đồ y tá trưởng đi ra phía trước, lịch sự nói với ông.

"Cái bệnh viện không khói chó mái"

Khương Thiên Lâu hung tợn nhìn chòng chọc y tá trưởng, ném mẩu thuốc lá trong tay xuống đất, nặng nề đạp lên.

“Thiên Lâu, anh giữ ý chút có được hay không."

Hoàng Tố Liên nghe tiếng bước tới, cho rằng Khương Thiên Lâu lại sẽ nổi tánh bướng bỉnh, vội vàng khuyên ông ta.

"Được rồi được rồi! Em chớ làm phiền anhI"

Khương Thiên Lâu trông có vẻ rất sốt ruột, nhìn cũng lười nhìn Hoàng Tố Liên, lập tức xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Bác Khương, bác ở nơi này..."

Lúc này một thanh âm từ sau lưng của hai người truyền đến.

Khương Thiên Lâu cùng Hoàng Tố Liên xoay người, thấy hai ba con Lâm Phong đang đi tới, dắt tay Thiến Thiến đang nhìn vào chỗ này.

"Lâm Phong, cậu còn dám đến đây!"

Không đợi Lâm Phong ởđi tới trước mặt hai người, Khương Thiên Lâu đã đi tới trước mặt Lâm Phong, tức giận trợn trừng mắt, cứ như nhìn thấy kẻ thù.

Lâm Phong tuy sớm đã chuẩn bị tâm lý, nhưng Khương Thiên Lâu đột nhiên mặt đối mặt hung hăng gây sự, khiến cho anh trong chốc lát trở tay không kịp, anh theo bản năng nắm chặt Thiến Thiến, nhích người ra sau.

"Bác Khương, bác đây là... ?" Lâm Phong cũng không muốn khúm núm, anh ưỡn thẳng người, nhìn Khương Thiên bình tĩnh mở miệng hỏi.

"Cậu chính là Lâm Phong hả !I"

Lúc này Hoàng Tố Liên cũng đi lên, cướp lấy lời của hai người, dùng ánh mắt khinh nhìn Lâm Phong, giọng the thé lớn tiếng hỏi.

"Ách, là con, bác là bà Khương à II"

"“Bớt lôi kéo làm quen tôi!"

Hoàng Tố Liên lớn giọng hơn, khiến cho người lui tới trong hành lang đều đưa mắt qua đây.

"Ngày hôm nay gọi cậu tới, là muốn hỏi rõ cậu!"

"Cậu rốt cuộc đã làm gì Khương Y Thanh? !"

Nàng hoàn toàn không để ý những người khác ánh mắt khác thường, lớn tiếng chất vấn.

"Khương Y Thanh?

Lâm Phong cảm thấy đầu cứ như bị người ta đánh một búa, mở to hai mắt nhìn hai người.

"Khương Y Thanh làm sao vậy? Cô ấy đang ở trong bệnh viện hả? !"

"Họ Lâm, cậu bớt giả vờ vô tội hộ tôi cái!"

Khương Thiên Lâu mặt tái nhợt, cũng trừng hai mắt nhòm Lâm Phong, lớn tiếng mắng.

"Tiểu Thanh của tôi nếu xảy ra chuyện bất trắc, tôi nhất định sẽ để ngươi phải trả giá bằng mạng sống!"

Đầu của Lâm Phong "Ông ông" mấy cái, cứ như rơi xuống vách núi, toàn thân nhanh chóng rơi xuống dưới. Thì ra là Khương Y Thanh xảy ra chuyện, đang nằm ở bệnh viện Mã Lệt

"Phòng 1102! Không sai, phòng 1102!"

Lâm Phong nhớ ra số phòng bệnh mà Khương Thiên Lâu nhắc đến vừa nãy, dắt Thiến Thiến chạy nhanh về hướng phòng bệnh.

Phòng 1102. trên giường bệnh màu trắng, Khương Y Thanh đang nằm, như là đang ngủ giống nhau.

"Tiểu Thanh, em làm sao vậy? !"

Lâm Phong liếc mắt lập tức nhận ra Khương Y Thanh trên giường bệnh, vội kéo Thiến Thiến chạy lên, ngồi chồm hổm xuống, nắm chặt lấy tay của cô.

"Mụ mụ, mụ mụ! Mụ mụ làm sao vậy!"

Thiến Thiến lập tức chôm lên giường, oà khóc "oa oa".

Tuy cô nhóc không biết vì sao Khương Y Thanh nằm ở chỗ này, nhưng trong cái đầu nho nhỏ của cô nhóc dường như đã ý thức được, nhất định có chuyện nghiêm trọng gì phát sinh ở trên người của mụ mụ.

Nhưng mặc cho hai người kêu gọi thế nào, Khương Y Thanh vẫn không nhúc nhích, con mắt nhắm thật chặt.

"Bác sĩ, bác sĩ"

Lâm Phong nôn nóng mất khôn, trong mắt chứa đầy nước mắt, cứ như kẻ mất đi lý trí, như nổi điên phóng ra khỏi cửa phòng bệnh.

"Lâm Phong, cậu làm cái gì? !"

Mới vừa xông tới cửa, đã bị Khương Thiên Lâu cùng Hoàng Tố Liên đang đứng ở ngoài cửa chuẩn bị bước vào vây chặt.

"Cậu bớt ở đây khóc lóc là lối đi!"

"Nếu như không phải tại cậu, sao Tiểu Thanh lại xảy ra chuyện lớn như vậy?” Trên trán của Khương Thiên Lâu nổi đầy gân xanh, sắc mặt đỏ bầm, trợn trừng con ngươi hận không thể ăn tươi nuốt sống Lâm Phong.

"Đúng thế đúng thế, Tiểu Thanh có ngày hôm nay, toàn bộ đều do cậu ban tặng!"

Hoàng Tố Liên đi qua, chận một nửa cửa ra sít sao, gân giọng lớn tiếng mắng.

"Bác trai bác gái Khương, hai người hãy nghe con nói!"

Lâm Phong bị hét đến mức lỗ tai sắp điếc đến nơi rồi, nhìn chằm chằm Khương Thiên Lâu cùng Hoàng Tố Liên, đột nhiên cũng lớn tiếng hét lên.

"Nguyên nhân có phải do con hay không, hiện tại không trọng yếu."

"Quan trọng là... hỏi rõ Tiểu Thanh xảy ra chuyện gì thế, làm sao mới có thể cứu tỉnh cô ấy!"

Vài câu lớn tiếng rống giận, dường như khiến cho Khương Thiên Lâu cùng Hoàng Tố Liên giật mình.

Hai người lúc này mới dừng lại, thở hổn hển nhìn Lâm Phong.

Lúc này Thiến Thiến cũng bị tiếng ôn ào thứ hút qua đây, cô nhóc khóc lóc chạy đến, kéo tay của Lâm Phong.

"Ba ba sẽ không hại mụ mụ, mấy người mới là người xấu!"

Cô nhóc đột nhiên giống như người trưởng thành, ngước đầu nhỏ hướng về phía Khương Thiên Lâu cùng Hoàng Tố Liên khóc thét lớn tiếng, khuôn mặt nhỏ nanh đỏ lên.

"Mụ mự? Ai là của mụ mụ của mày?"

"Đây là con cái nhà ai, sao lại kêu loạn lên vậy!"

Hoàng Tố Liên đang lo cơn tức không có chỗ phát tiết, mụ ta lập tức quát tháo về phía Thiến Thiến.

"Bác Khương, bác tránh ra, con đi tìm bác sĩ hỏi cho rõ." Lâm Phong không để ý đến Hoàng Tố Liên, ôm lấy Thiến Thiến, áp chế cơn giận, nghiêm mặt nhìn Khương Thiên Lâu, lại hơi liếc nhìn ra ngoài cửa, ý bảo ông †a tránh ra.

Khương Thiên Lâu cắn thật chặt cắn hàm răng, lạnh lùng nhìn Lâm Phong, một câu nói cũng không nói.

Mấy giây sau, ông giận dữ nghiêng mặt đi, dời cước.

Lâm Phong không thèm để ý, dắt Thiến Thiến đi về phía y tá đang đứng.

Tại phòng làm việc của chủ nhiệm Khoa Tâm thần Bệnh viện Mã Lệ, Lâm Phong ôm Thiến Thiến, lo lắng hỏi thăm chủ nhiệm.

Từ trong miệng của chủ nhiệm mới biết được, Khương Y Thanh là khách quen của bệnh viện Mã Lệ, những năm trước đây, hàng năm cô đều sẽ bởi vì vấn đề thần kinh tới bệnh viện để khám và chữa bệnh.
Bình Luận (0)
Comment