Chương 479: Bệnh viện Mã Lệ
Chương 479: Bệnh viện Mã LệChương 479: Bệnh viện Mã Lệ
Lúc này, điện thoại di động của Lâm Phong tình cờ nhận được cuộc gọi, Thiến Thiến ngồi ở một bên vẫn nhìn hai người lập tức nhắc nhở ba mình.
Lâm Phong xin lỗi cười cười, đứng dậy ôm lấy Thiến Thiến, đi vê phía cửa phòng làm.
Mới vừa đi ra khỏi hiệu thuốc, Lâm Phong buông Thiến Thiến, cầm điện thoại lên, là một số lạ.
Anh không suy nghĩ nhiều, bấm nhận cuộc gọi.
"Alo, là Lâm Phong sao?”
Bên đầu điện thoại kia, một giọng đàn ông to lớn chát chúa truyền đến, khí thế hung hung.
Lâm Phong thầm giật mình, dắt Thiến Thiến, tìm đến một mái hiên, rôi mới ngừng lại.
Giọng nói kia dường như đã từng nghe rồi, nhưng trong chốc lát lại không nhớ nổi.
"Ông là ai?"
Lâm Phong lập tức đáp trả giọng nói bố láo kia, anh cũng tức giận.
“Tôi là Khương Thiên Lâu!"
"Làm sao, cậu không nhớ tôi sao?"
Đâu điện thoại bên kia lại là một loạt chất vấn ập đến, giọng nói càng lớn hơn.
Lâm Phong cảm thấy đầu "ong ong”, đờ ra ngay tại chỗ.
Thì ra là Khương Thiên Lâu, hèn gì nghe giọng lại quen tai đến vậy.
Nhưng đối phương rõ ràng không có thiện ý, giọng điệu hung tợn đến thế, cứ như hận không thể đè mình ra chém ngàn vạn nhát.
"À à, bác Khương con chào bác..."
Lâm Phong không biết Khương Thiên Lâu gọi điện đến với mục đích gì, không thể làm gì khác nên đành cố nén khó chịu, làm bộ khách sáo.
"Chớ giở trò khách sáo với tôi!"
Vừa mới nói được nửa câu, lại là một tiếng quát lớn, Khương Thiên Lâu lớn tiếng cắt đứt anh.
"Hôm nay tôi gọi điện thoại cho cậu, cũng không phải là để cho cậu làm quen với tôi!"
Khương Thiên Lâu hung ác nói, dường như ông ta đang nghiến răng nghiến lợi.
"Cậu mau tới đường Nhị Hoàn bệnh viện Mã Lệ, tôi đang ở đây chờ cậu!"
Bệnh viện Mã Lệ? Đó là bệnh viện nữ nổi tiếng nhất Thượng Hải, Khương Thiên Lâu kêu mình đến đó làm gì?
Lâm Phong không hiểu ra sao, trong chốc lát không biết nên đáp lại làm sao.
"Bác Khương, con cũng đang muốn đến thăm bác, có thể hay không..."
Anh thực sự không biết nên từ chối làm sao, vì vậy muốn đổi thời gian, hoặc chuyển sang nơi khác cũng được.
"Đừng nói nhảm, nhanh qua đây, có chuyện quan trọng!"
Khương Thiên Lâu thô tục cắt đứt Lâm Phong, cách màn hình cũng cảm nhận được cơn giận của ông ta.
Giọng nói bên đầu điện thoại kia định tai nhức óc, khiến màng tai tê dại, Lâm Phong cau mày, nhịn không được xích smartphone ra xa lỗ tai.
"Ba ba, là ai vậy...
Thiến Thiến lôi kéo góc áo của Lâm Phong, nghễnh đầu nhỏ, mở to mắt to hỏi. "Suyt...' Lâm Phong ra dấu với con gái, cũng lắc đầu bất đắc dĩ.
Anh cảm nhận được cơn giận của Khương Thiên Lâu, nhưng hoàn toàn không hiểu rõ vì sao ông ta đột nhiên lại nổi giận với mình như vậy.
Khương Y Thanh từng nói với mình ông ta đã biết chuyện hai người đi Tây Tạng rồi.
Cho dù là như vậy, cũng không cần chờ mình mới vừa trở vê Thượng Hải, lập tức tìm tới hỏi tội như vậy chứ !I
Thật muốn chất vấn mình, có cần phải chọn địa điểm kỳ quái như bệnh viện Mã Lệ không?
Lâm Phong nghĩ đến đau đầu, nhưng biết nhất định không có thể nào từ chối.
Xem ra ngày hôm nay nếu không đi, thật sẽ bị Khương Thiên Lâu băm xác bỏ vào thùng xốp.
Hơn nữa chuyện giữa anh và Khương Y Thanh, cũng đã đến lúc nói chuyện đàng hoàng với Khương Thiên Lâu.
"Dạ, được được bác Khương, con lập tức tới ngay...
Lâm Phong không có lựa chọn khác, thở một hơi thật dài, đáp ứng.
"Tút tút tút...' Vừa dứt lời, Khương Thiên Lâu lập tức cúp điện thoại.
Lâm Phong cảm thấy vô cùng xấu hổ cùng phẫn uất, lại không chỗ phát tiết.
"Thiến Thiến, đi, ba ba dẫn con đi gặp người này."
Anh kéo cánh tay nhỏ bé của Thiến Thiến, đi tới bãi đậu xe.
"Gặp người? Là ai vậy? Sao lại dữ như vậy nha?”
Thiến Thiến từ biểu cảm cùng giọng nói của Lâm Phong, đã đoán được người gọi điện thoại tới, nhất định là một rất người dữ dẳn.
"Ha hả, là ba ba của mụ mụ con..." Lâm Phong đi chậm lại, anh nở nụ cười khổ với Thiến Thiến, trong lòng có muôn vàn cảm xúc.
Anh chưa từng nghĩ Thiến Thiến sẽ lấy phương thức như vậy, gặp mặt ông ngoại của mình.
"Ba ba của mụ mụ nha?!"
Thiến Thiến đi ở bên cạnh đột nhiên ngừng lại, ngoẹo đầu nhìn Lâm Phong, con ngươi to tròn xoe chớp chớp.
"Vậy chính là ông ngoại của con sao?"
Cô nhóc há to miệng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tròn tròn tràn đầy sự khó hiểu.
Lâm Phong bị biểu cảm của Thiến Thiến chọc cho buồn cười, toét miệng suýt chút nữa bật cười, mây đen cùng phẫn uất mới vừa rồi lập tức bị quét sạch.
"Đúng rồi, mỗi người đều có ông ngoại, Thiến Thiến đương nhiên cũng không ngoại lệ."
Anh ngồi xổm xuống nhìn Thiến Thiến, cười nghiêm túc giải thích.
"À, con biết rồi..."
"Chúng ta thật phải đi gặp ông ta sao?"
Thiến Thiến dường như không hề có chút hứng thú đối với đi gặp cái gì ngoại công.
Xem ra ở trong cái đầu nhỏ của cô nhóc, hình tượng hung ác của ngoại công đã hằn sâu ở trong đầu của cô nhóc rồi.
Lâm Phong không nói gì, gật đầu, dắt Thiến Thiến bước nhanh hơn.
Trong chiếc Cullinan, Thiến Thiến rầu rĩ không vui ngồi ở đằng sau, Lâm Phong thì tập trung lái xe, cũng đang có tâm sự.
"Ba ba, mụ mụ còn đang làm việc sao?" Thiến Thiến đột nhiên mở miệng, phá vỡ yên lặng.
Khương Y Thanh? Sao đột nhiên lại quên cô ấy rồi!
Vừa rồi bận rộn ở hiệu thuốc Dân Sinh, mới ra ngoài lại bị Khương Thiên Lâu vô duyên nạt nộ một trận, điếc cả tại, khiến anh bỗng quên béng Khương Y Thanh.
Lâm Phong chán nản, nhìn đồng hồ trên xe, mới đó đã 4 giờ chiều rồi.
"Mụ mụ đâu ạ?”
"Mụ mụ chắc còn đang đi làm nha !I"
Anh vừa lái xe, vừa ấp úng đáp.
"Ba ba, vậy ba ba gọi điện thoại cho mụ mụ đi, con hơi nhớ mụ mụ rồi."
Thiến Thiến chu cái miệng nhỏ nhắn, không chịu từ bỏ, dường như không tin lời này của Lâm Phong.
Lâm Phong gãi đầu, đành phải làm theo ý con gái.
Nhưng anh cũng không muốn làm cho Khương Y Thanh biết mình muốn dẫn Thiến Thiến đi gặp Khương Thiên Lâu.
Anh thầm nhắc nhở chính mình, lát nữa tuyệt đối chớ nói lỡ miệng.
"Hệ thống hệ thống, xin gọi điện thoại cho Khương Y Thanh."
Lâm Phong nói về phía hệ thống thông minh của xe tải, con mắt nhìn chằm chằm đường phía trước.
"Dạ, lập tức gọi cho ngài!"
Hệ thống thông minh trả lời, lập tức gọi.
Tút tút tút... Tút tút tút...
Điện thoại tiếp thông, nhưng không có người nghe.
Lâm Phong có chút buồn bực, bình thường Khương Y Thanh sẽ nhận điện ngay, chưa từng như hôm nay vậy. Tút tút tút vang lên khoảng một phút đồng hồ, sau đó điện thoại tự động cúp.
"Kỳ lạ, mụ mụ con sao lại không nhận điện thoại..."
Lâm Phong nghiêm túc lái xe, trong miệng lâm bầm.
Thiến Thiến bĩu môi cao hơn, ngồi yên ngồi ở đằng sau, giống như quả cầu da xì hơi, hoàn toàn không có hoạt bát cùng sôi nổi như những ngày qua.
"Làm sao vậy Thiến Thiến, sao lại ủ rũ cúi đầu như thế kial"
Lâm Phong nhìn Thiến Thiến trong kính chiếu hậu, biết cô nhóc đang buồn.
"Mụ mụ con có lẽ đang bận, chúng ta phải ngoan một chút, không thể quấy rối công việc của mụ mụ.'
Anh tiếp tục an ủi, tăng nhanh chân ga.
Thiến Thiến bắt chép hai tay ở trước ngực, giống như một tiểu đại nhân nghiêng mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, hừ hừ không để ý đến Lâm Phong.
Mười phút sau, trước cửa bệnh viện Mã Lệ Thượng Hải.
Lâm Phong dắt Thiến Thiến nhìn quanh trái phải.
“Thật là một lão già kỳ quái...
Lâm Phong mệt nhọc suốt cả một ngày, giờ đợi mãi vẫn không thấy Khương Thiên Lâu xuất hiện, lúc này cũng không còn tốt tính nổi nữa.