Chương 486: Cuối cùng cũng xuất hiện trở lại
Chương 486: Cuối cùng cũng xuất hiện trở lạiChương 486: Cuối cùng cũng xuất hiện trở lại
Trong kho chứa đồ, Lâm Phong ngồi xổm xuống, tìm thấy một cuộn vải lụa đỏ rộng nửa mét.
Anh lấy kéo cắt tấm vải lụa thành từng mảnh, đếm đếm thì được hơn chục mảnh.
Sau đó anh lấy chiếc bút nước màu đen ra viết một dòng chữ lớn thật đậm lên từng mảnh vải lụa.
"A Phổ, nếu anh nhìn thấy cái này, xin hãy đến tâng 11, khoa nội trú của bệnh viện Mary ở Thượng Hải, Lâm Phong."
Lâm Phong viết xong, lau mồ hôi trên trán, thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng nhặt mấy mảnh vải lên.
Anh nhìn thời gian, vội vàng đứng dậy, đi về phía lối vào đường hầm.
Lâm Phong phấn chấn đi vào không gian lớn, cứ đi được khoảng trăm mét, anh buộc vải đỏ có viết dòng tin nhắn cột vào cây của ngọn đồi cao nhất gần đó.
Đến khi dùng hết vài mảnh vải đỏ cuối cùng, anh nhìn thấy một vách đá sâu không thấy đáy trước mặt.
Rõ ràng đây là nơi xa nhất trong không gian.
Lâm Phong tính toán sơ sơ anh đã đi được đoạn đường ngàn mét rồi.
Anh lùi lại, nhón chân nhìn theo hướng anh đã đến.
Anh nhìn thấy một hàng lụa đỏ chỉnh tề hiện ra trong tâm mắt, càng lúc càng nhỏ, nhưng lại vô cùng sáng sủa, nhìn từ xa là vùng đồi núi cao ngút ngàn, màu xanh thâm trải dài.
Trên đường trở về, Lâm Phong thoáng nhìn thấy rất nhiều bướm đêm bay lên bay xuống, nhưng anh lại không có tâm tư kiểm tra Đông trùng hạ thảo trên mặt đất, vì vậy anh bước nhanh hơn, quay trở lại không gian nhỏ, rồi thoát ra khỏi không gian.
"Phù..."
Lâm Phong ngồi trở lại trong xe, nặng nề thở ra.
Bầu trời ngoài cửa sổ xe đã tối dần, anh nhìn đồng hồ thì thấy đã gân năm giờ chiều.
A Phổ, anh nhất định phải thấy tin nhắn của tôi đấy!
Anh thầm khẩn cầu trong lòng, mở cửa xe, xoay người bước ra ngoài.
Trong phòng bệnh, hình như y tá đang bận rộn làm việc gì đó trước mặt Khương Y Thanh.
"Y tá, có chuyện gì vậy!"
Lâm Phong vừa bước vào cửa, mơ hồ nhìn thấy một cái ống trong suốt cắm vào mũi Khương Y Thanh, tim anh thắt lại, lao về phía trước như tên bắn.
"Sao lại đặt ống dẫn, Tiểu Thanh, em bị sao vậy!"
Anh nhoài người lên ôm lấy mặt của Khương Y Thanh, vẻ mặt lo lắng như muốn khóc.
Y tá ở bên cạnh giật mình, ngơ ngác nhìn Lâm Phong.
"Anh Lâm, có phải anh hiểu lầm rồi không..."
"Ồng dẫn này dùng để cho cô Khương ăn..."
Cô mím môi, suýt bật cười, nhìn Lâm Phong, giật mạnh hộp cơm trong tay.
"Đây là trái cây tươi xay nhuyễn tôi làm cho cô Khương, anh có muốn kiểm tra lại không?”
"Ồ, thật xin lỗi, tôi hiểu lầm!"
Lâm Phong ngượng ngùng, cảm thấy chua xót vô cùng. Khương Y Thanh hôm qua vẫn còn sôi nổi vui vẻ, bây giờ phải dựa vào ống dẫn để ăn, e rằng không ai có thể chấp nhận sự thật này.
Anh không thể chịu đựng được việc nhìn thêm nữa, đau đớn quay đầu đi.
Y tá không để ý đến anh, tiếp tục cho Khương Y Thanh ăn trái cây.
"Xin hỏi, chú Khương luôn ở đây hai ngày đi đâu rồi?"
Một lúc sau, y tá cho ăn xong thì rút ống dẫn ra, Lâm Phong vội vàng hỏi.
"À, anh nói ba của cô Khương đúng không?"
"Vừa rồi ông ấy vẫn còn ở đây..."
Cô y tá nhìn quanh cũng không thấy, nên tiếp tục bận rộn công việc mình đang làm.
Lâm Phong cũng không để ý, ngồi ở mép giường, nằm xuống nắm tay cô.
Sau một ngày hôn mê, sắc mặt của Khương Y Thanh càng tái nhợt hơn, đôi môi vốn vốn dĩ hồng hào đã không còn chút huyết sắc nào.
"Tiểu Thanh, rốt cuộc em đã đi đâu..."
Lâm Phong đưa tay chạm vào trán cô, trái tim như bị bóp chặt, đau nhói từng cơn.
Một ngày đã trôi qua, bệnh viện đã sử dụng thuốc và sự chăm sóc tốt nhất nhưng Khương Y Thanh vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
Cô đã trải qua loại đau đớn không thể chịu đựng được nào để khiến bản thân không muốn tỉnh lại.
Huống chỉ bây giờ cô ấy đã có Thiến Thiến đáng yêu, và tình yêu của mình nữa, sao có thể nhân tâm không tỉnh lại chứ?
Hai mắt của Lâm Phong ẩm ướt, những giọt nước mắt rơi xuống khuôn mặt của Khương Y Thanh. "Ưm...'
Tiếng than nhẹ phát ra từ người Khương Y Thanh, yếu đến mức gần như không thể nghe thấy.
Cô ấy dường như cảm nhận được điều gì đó, mí mắt cô cử động, đầu khẽ lắc.
"Tiểu Thanh, em tỉnh rồi à?"
Lâm Phong mở to mắt, lau đi những giọt nước mắt nơi khóe mắt, nín thở, cẩn thận nhìn mặt Khương Y Thanh, khẩn trương đến mức có thể nghe được nhịp tim của mình.
Thời gian trôi qua từng giây, nhưng Khương Y Thanh vẫn bất động, tựa như cô lại chìm vào giấc ngủ.
"Tiểu Thanh, có chuyện gì thế..."
Lâm Phong vùi đầu vào tay, toàn thân run rẩy.
Lúc này, anh ước gì bây giờ mình là người đang nằm trên giường, ước gì có thể đánh đổi tất cả để đổi lấy sức khỏe của Khương Y Thanh.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, Lâm Phong nằm ở bên giường buồn ngủ quá, tựa vào người Khương Y Thanh, ngủ thiếp đi.
Bất giác trời đã hoàn toàn tối, trong phòng không có âm thanh nào ngoại trừ ánh đèn mờ ảo và hơi thở yếu ớt của Khương Y Thanh.
Lâm Phong choàng tỉnh giấc, toàn thân đau nhức.
Anh từ từ mở mắt ra, nhìn bên ngoài cửa sổ trời đã hoàn toàn tối, ngoại trừ nhũng ánh đèn từ tòa nhà đối diện.
"Tiểu Thanh..."
Anh đưa tay chạm vào tay Khương Y Thanh rồi nắm lấy, nhưng toàn thân anh như bị thứ gì đó đè nén, anh không còn chút sức lực nào, thậm chí không thể ngẩng đầu lên. "Mấy giờ rồi...
Lâm Phong chớp chớp mắt, ép mình phải ngồi dậy.
Bất chợt, khi anh đang định ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một bóng người đứng ở đầu giường, đứng đối diên với đầu của Khương Y Thanh.
"Chú Khương, là chú đúng không?”
Người đầu tiên Lâm Phong nghĩ đến chính là Khương Thiên Lâu, anh lên tiếng hỏi, nhưng đầu anh hoàn toàn không theo sự điều khiển, dù cố gắng thế nào cũng không nhấc lên được.
Người đàn ông không nói gì, cứ đứng yên bất động.
“Anh là ai?"
Lâm Phong lớn tiếng hỏi, lại không thấy được mặt đối phương, đầu tựa như bị ai đó giữ chặt, không thể động đậy.
Người đàn vẫn im lặng, anh ta cúi người xuống, nắm lấy tay của Khương Y Thanh.
"A Phổ, là anhl"
Lâm Phong rốt cục nhìn rõ mặt người này, kinh ngạc đến mức hét lên.
Đúng vậy, khuôn mặt và bộ trang phục quen thuộc đó rõ ràng là A Phổi
Anh mở to mắt, tuy không thể ngẩng đầu lên nhưng vẫn có thể nhìn rõ.
A Phổ phớt lờ anh, môi anh ta bắt đầu mấp máy, như đang thì thâm điều gì đó, anh ta vẫn luôn nắm tay của Khương Y Thanh.
Lâm Phong vểnh tai lên, cố gắng lắng nghe, nhưng lại không nghe thấy gì, chỉ có thể ngơ ngác nhìn, không dám thở mạnh.
Anh biết cũng giống như lần trước, A Phổ đang dùng phương pháp của mình để thức tỉnh Khương Y Thanh.