Chương 487: Được A Phổ cứu
Chương 487: Được A Phổ cứuChương 487: Được A Phổ cứu
"Cảm ơn anh, A Phổi Cuối cùng thì anh cũng đã nhìn thấy tin nhắn tôi lưu lại cho anh trong không gian...'
Lâm Phong nhìn tất cả mọi thứ đang xảy ra trước mắt, anh cực kỳ vui mừng, thâm cảm kích.
Không biết qua bao lâu, A Phổ đặt tay Khương Y Thanh lại trên giường rồi buông tay mình ra.
"A Phổ, đừng đi!"
Lâm Phong biết việc điều trị của A Phổ đã kết thúc, Khương Y Thanh sẽ sớm tỉnh lại.
Anh biết A Phổ chắc chắn sẽ vội vàng rời đi như lần trước.
Không thể để anh ta rời đi như vậy được!
Lâm Phong nhắc nhở mình, cố gắng đứng dậy khỏi giường.
Nhưng cơ thể anh hoàn toàn không nghe theo điều khiển, anh vẫn bám chặt vào giường, càng cố gắng dùng sức thì càng không thể làm được.
"A Phổ, anh nghe tôi nói này!"
Bởi vì dùng sức quá nhiều, khuôn mặt Lâm Phong đỏ bừng, gân xanh trên trán nổi lên.
"Anh chờ đã, chờ nghe tôi nói đãi"
Anh dùng hết sức lực cuối cùng, chỉ muốn cầu xin A Phổ ở lại, vì vậy anh đã khóc, giọng cầu xin rất lớn.
Tuy nhiên, A Phổ dường như không nghe thấy, cũng không quan tâm, đứng dậy bước ra khỏi cửa.
Thấy A Phổ lại muốn rời khỏi, Lâm Phong lòng như lửa đốt, toàn thân cứ run rẩy vì dùng sức đứng dậy.
Thình lình có một luồng ánh sáng trắng chói mắt lóe lên trước mắt anh, khiến Lâm Phong choáng váng.
Anh vô thức nhắm chặt mắt lại, đưa tay che mắt rồi quay mặt đi.
Một lúc sau, ánh sáng trắng dần dần tiêu tán, không còn chói mắt nữa.
Lâm Phong chậm rãi buông tay, mở mắt ra.
Bên ngoài cửa sổ trời chưa tối hẳn, trong phòng bệnh có y tá đang bận rộn làm việc gì đó.
"Thì ra là một giấc mơi"
Lâm Phong xoa xoa cái cổ vốn đã tê dại do nằm ngủ, anh ngồi dậy.
Cảm giác đau nhức lan khắp cơ thể, từ trên xuống dưới giống như không có cái xương nào mà không đau cả.
Giấc mơ vừa rồi quá chân thực.
Lâm Phong sờ lên trán Khương Y Thanh, cẩn thận nhìn khuôn mặt của cô, anh thực sự không thể tin được đây chỉ là một giấc mơ.
Sắc mặt của Khương Y Thanh rõ ràng rất hồng hào, vẻ mặt không còn cứng đờ như trước, khóe miệng thậm chí còn nhếch lên một nụ cười nhẹ.
"Cô y tá, vừa rồi có ai đến đây không?"
Lâm Phong đứng dậy, nhìn y tá trong phòng, nhẹ giọng hỏi.
"À, anh hỏi cái người quái gỡ vừa nãy à? Anh ta vừa mới đi ra, chắc chưa đi xa đâu.
Cô y tá xoay người, nhìn Lâm Phong rồi gật đầu.
"Cái người quái gỡ kia nói anh ta là bạn của anh, anh ta đi vào thì nắm lấy tay cô Khương, thật sự rất kỳ lạ..." Cô y tá lẩm bẩm điều gì đó không rõ, sau đó quay trở lại công việc mình đang làm.
"Là A Phổ! Người vừa rồi thực sự là A Phổi"
Lâm Phong chợt nhận ra, thì thầm nói, vội vàng lao ra ngoài.
Có một vài bệnh nhân và người nhà đứng đây đó ở hành lang, nhưng không hề có bóng dáng của A Phổ.
Chắc là đi cầu thang bội
Lâm Phong phản ứng lại, chạy về phía cầu thang.
Đây là tâng mười một, anh ta chưa đi xuống nhanh như vậy, cho nên anh lao nhanh xuống cầu thang.
"A Phổ, tôi nhìn thấy anh rồi!"
Cuối cùng khi chạy được nửa đường, Lâm Phong nhìn thấy bóng dáng và trang phục quen thuộc đó.
"A Phổ, tôi biết là anh mài"
Anh vội chạy tới đặt tay lên vai người phía sau.
Hai người cuối cùng cũng dừng lại, những người khác nhìn họ bằng ánh mắt kỳ lạ.
A Phổ dừng lại, định bước đi tiếp.
"Khoan đất"
Lâm Phong đi vòng qua trước mặt A Phổ, chặn đường anh ta.
"Ha, cuối cùng tôi cũng bắt được anh!"
Anh nói xong, đưa tay nám chặt tay A Phổ, giống như sợ anh ta mọc cánh chạy mất.
"Lâm Phong, đã lâu không gặp." A Phổ chậm rãi ngẩng đầu nhìn Lâm Phong, vẻ mặt vẫn không có biểu cảm gì, bình tính như nước.
Lâm Phong lúc này có thể thấy rõ, vẻ mặt kiên quyết của A Phổ dường như tối sâm lại, nhưng ánh mắt vẫn không thay đổi, sắc bén như dao sắc.
"A Phổ, lâu như thế, anh đã đi đâu vậy?"
Lâm Phong ước gì mình có thể biết ngay câu trả lời cho tất cả những vấn đề khiến mình băn khoăn.
A Phổ không nói gì, mặt vô cảm nhìn Lâm Phong, lắc đầu.
"Vậy chắc anh đã xem tin nhắn tôi gửi cho anh rồi đúng không?"
Lâm Phong hỏi lại, ánh mắt không rời khỏi khuôn mặt của A Phổ.
Môi A Phổ mấp máy, có vẻ ngần ngại không muốn nói.
"Lâm Phong, đi nhìn Khương Y Thanh thế nào đi, có thể cô ấy đã tỉnh lại rồi."
Một lát sau, cuối cùng anh ta cũng nhìn, thờ ơ lên tiếng, giọng nói trâm thấp nhưng thô ráp và uy lực, nhưng trên khuôn mặt vẫn không có dấu vết dao động, giống như một pho tượng.
"Ừ, cảm ơn anh nha A Phổi"
Lâm Phong biết A Phổ lân này đến chắc chắn sẽ cứu được Khương Y Thanh.
Vì vậy khi A Phổ nói điều này, anh ấy không hề ngạc nhiên.
"A Phổ, anh định rời đi mà không nói lời tạm biệt, biến mất như lần trước nữa à?"
Lâm Phong đổi chủ đề, hàng ngàn hàng vạn suy nghĩ trong đầu, khiến anh không khỏi càng thêm xúc động.
Anh nhìn A Phổ chăm chú, muốn thâm nhập mọi bí mật trong lòng anh ta, nên càng nắm tay anh ta chặt hơn.
Nhìn A Phổ bằng sờ sờ trước mặt, Lâm Phong dù có thế nào cũng sẽ không hồ đồ để anh ta rời khỏi.
A Phổ khẽ nhíu mày, nhẹ nhàng dùng sức, rút tay mình ra.
Dù cố gắng thế nào, Lâm Phong cũng không phải là đối thủ của anh ta, lòng bàn tay anh truyền đến đau đớn, bàn tay đang nắm chặt buông lỏng ra.
Anh ngơ ngác nhìn khuôn mặt không biểu cảm của A Phổ, thực sự không hiểu tại sao anh ta lại chạy trốn khỏi mình.
"Lâm Phong, chuyện còn chưa kết thúc đâu, chúng ta sẽ còn gặp lại."
A Phổ chậm rãi nói, không để ý đến Lâm Phong đang kinh ngạc, xoay người đi xuống lầu.
Chuyện còn chưa kết thúc?
Là chuyện gì? Chưa kết thúc là có ý gì?
"A Phổi"
Lâm Phong đứng yên tại chỗ, nhìn vào bóng lưng của A Phổ hét to lên.
Anh vừa định nói gì đó nhưng lại nuốt xuống.
Qua những lần tiếp xúc trước đó, Lâm Phong dần dần hiểu được, với tính cách của A Phổ, dù có bị ép ở lại cũng không thể nhận được bất kỳ câu trả lời nào từ miệng của anh ta.
Anh ta muốn nói tự nhiên sẽ nói thôi.
Nếu anh ta không muốn nói với anh thì có ép buộc cũng chẳng ích gì.
Lâm Phong thở dài, vội vàng chạy đến phòng bệnh của Khương Y Thanh.
"Anh Lâm, cô Khương, cô ấy..."
Anh vừa chạy đến cửa phòng bệnh, suýt đụng phải cô y tá đang định đi ra ngoài.
"Cô Khương đã tỉnh lại rồi, tôi đi tìm chủ nhiệm!" Cô y tá bước ra khỏi cửa, chạy nhanh ra ngoài.
Nhịp tim của Lâm Phong đột nhiên tăng tốc, anh vội vàng chạy đến bên giường.
"Tiểu Thanh, em tỉnh rồi!"
Anh nhìn Khương Y Thanh đã ngồi dậy nửa người, sau lưng một chiếc gối, đang ngây người nhìn anh.
"Lâm Phong, đây là đâu? Tại sao em lại ở đây?"
Đôi mắt của Khương Y Thanh trống rỗng, cô ấy trông có vẻ ngạc nhiên, giống như bị mất trí nhớ, không thể nhớ được mọi thứ.
"Tiểu Thanh, đây là bệnh viện, cuối cùng thì em cũng tỉnh lại."
Lâm Phong nói xong, hai mắt đẫm nước, anh nắm lấy tay của Khương Y Thanh, đưa lên miệng hôn lên.
"Bệnh viện? Tại sao em lại ở bệnh viện?"