Nông Dân Làm Giàu Gà Trống Nuôi Con (Dịch Full)

Chương 490 - Chương 490: Khương Y Thanh Cũng Có Thể Vào Không Gian

Chương 490: Khương Y Thanh cũng có thể vào không gian Chương 490: Khương Y Thanh cũng có thể vào không gianChương 490: Khương Y Thanh cũng có thể vào không gian

Sau khi anh nói xong những lời này, ngay cả bản thân anh cũng giật mình.

Không khí đột nhiên cứng đờ, một chút âm thanh cũng không nghe được.

"Ừ, hy vọng cậu nói được thì làm được!"

Khương Thiên Lâu khôi phục bình tĩnh, lột bỏ vẻ hung ác độc địa vừa rồi.

"Tôi còn có việc đi trước, cậu nói lại với Tiểu Thanh, có chuyện gì gọi điện thoại cho tôi!"

Nói xong, ông quay đầu đi xuống dưới lầu, không chút do dự.

Lâm Phong vẫn khó hiểu đứng yên tại chỗ, nhìn bóng lưng của Khương Thiên Lâu rất lâu nói không nên lời.

Sáng sớm ngày thứ hai, lúc tia sáng mặt trời đầu tiên chiếu nghiêng vào trong cửa sổ phòng bệnh, trong hành lang bệnh viện đã bắt đầu ầm ï náo loạn rồi.

Lâm Phong duỗi cánh tay khá tê, mở mắt.

Khương Y Thanh đang dựa vào ở cổ tay của chính mình quay mặt sang một bên, thở nhẹ nhàng và đều đặn.

Hai người yêu nhau, tuy hai mà như một, ban đêm cùng nhau tiến vào mộng đẹp, buổi sáng cùng nhau từ trong mộng tỉnh lại.

Đây là cảnh tượng mà mình tưởng tượng vô số lần.

Lâm Phong cảm thấy ấm áp, nhẹ nhàng nghiêng mặt đi, hôn lên trán của Khương Y Thanh.

"A, thật sự là quá thơm rồi!"

Anh kìm lòng không được thốt lên, thật sự là quá hưởng thụ thời khắc ấm áp này. "ừỪ,.."

Khương Y Thanh hừ khẽ, nửa ngủ nửa tỉnh cà cà ở trên cổ của Lâm Phong.

Lâm Phong vội vã ngừng thở, rất sợ đánh thức cô.

Rất vất vả mới có cơ hội hai người lắng lặng ôm nhau, anh cũng không muốn ngừng lại vô tình như vậy.

"Lâm Phong, mấy giờ rồi..."

Nhưng rất nhanh sau đó, Khương Y Thanh vẫn tỉnh lại, nhỏ nhẹ hỏi, ánh mắt vẫn còn nhắm, cứ như không muốn mở ra.

"À, còn sớm còn sớm, em yêu em cứ ngủ tiếp đi..."

Lâm Phong nghe giọng nói dịu dàng, nhỏ nhẹ của Khương Y Thanh, trái tim gần như tan chảy, vội vã đưa tay còn lại ra, nhẹ nhàng võ vỗ ở trên vai của cô.

"Ngủ đi, ngủ đi..."

Anh tựa như hát ru, nhẹ giọng hát lên.

"Ư... không ngủ không ngủ."

Khương Y Thanh che miệng ngáp một cái, chậm rãi mở mắt.

Cô nghiêng người nhìn về phía ngoài cửa sổ, lập tức tỉnh táo lại, không khỏi lớn tiếng tự trách.

"Thì ra đã trễ thế này!"

"Anh xem mặt trời chiều đã chiếu đến mông rồi."

Lâm Phong bất đắc dĩ cười khổ, xem ra kế hoạch hôm nay ngủ nướng trong vòng tay ấm áp thơm tho của người tình, tám phần mười sẽ thất bại.

"Em không muốn ngủ nữa à?"

Anh không cam lòng, thật sự luyến tiếc cứ như vậy buông tay khỏi Khương Y Thanh, lại thăm dò hỏi câu. "Ngủ gì nữa mà ngủ!"

"Hiện tại cũng mấy giờ rồi, sao anh lại lười như thế?"

Khương Y Thanh ngẩng đầu trừng mắt nhìn Lâm Phong, cô chống tay bò dậy.

Ai dà, phụ nữ thật đúng là giỏi thay đổi.

Tối hôm qua còn là một tiểu yêu tinh quấn người, tỉnh lại làm sao lại thành cọp mẹ hung ác.

Lâm Phong chuyển động cánh tay tê dại, cũng từ trên giường bò dậy.

Tiếng ồn ào ngoài cửa dần dày đặc, anh xoa xoa huyệt Thái Dương hơi phình ra, thiếu chút nữa quên mất chuyện hai người vẫn còn ở bệnh viện.

10 giờ sáng, bãi đỗ xe bệnh viện.

Tất cả thủ tục đều đã làm xong, Lâm Phong mang theo Khương Y Thanh, ngồi vào trong Cullinan.

"Em yêu, chúng ta đi đâu đây?”

Lâm Phong nghiêng mặt sang bên, cười hì hì nhìn Khương Y Thanh ngồi bên ghế lái phụ.

Lúc này Khương Y Thanh thay một chiếc áo sơ mi giản dị, quần thể thao cùng một đôi giày thể thao màu trắng trẻ trung và năng động, khác một trời một vực với hình tượng nữ cường nhân chốn công sở trước kia, tăng thêm mấy phần xinh đẹp cùng giỏi giang.

"Hôm nay em tạm thời không có kế hoạch làm việc, anh cứ sắp xếp là được."

Khương Y Thanh lấy ra son môi, nhìn vào gương để tô.

"Nhưng em lúc nào cũng có thể trở lại công ty, nếu như anh có sắp xếp gì đó, mau sắp xếp nhanh một chút."

Cô vừa lau son môi vừa thản nhiên nói, ngay cả nhìn cũng không thèm liếc nhìn Lâm Phong. Ách, vậy làm sao nói tiếp đây?

Lâm Phong ngẩn người, trong chốc lát quên sạch kế hoạch mà mình muốn nói.

Leo núi? Shopping? Hay đi công viên?

Không đúng, cái nào cũng đều không phải.

Vừa rồi mình định nói chuyện gì kia mà?

Đầu óc Lâm Phong hoàn toàn nát, không biết là căng thẳng hay do bị Khương Y Thanh thúc giục, hoàn toàn mất hết chủ ý.

"Tiểu Thanh, anh dẫn em đi đến nơi em chưa từng đi qua, thế nào?"

Anh đột nhiên nghiêm túc nhìn Khương Y Thanh, nhẹ giọng hỏi, giọng nói dường như có chút run rẩy.

"Nơi nào chưa từng đi qua?”

Khương Y Thanh dường như cảm thấy có chút hứng thú, buông son môi cùng cái gương, quay sang tò mò nhìn Lâm Phong.

"Ở Thượng Hải, dường như không có nơi nào em chưa từng đi qua."

Lâm Phong lấy lại bình tĩnh, mím môi cười không nói.

"Em đưa tay cho anh."

Anh đột nhiên duỗi ra tay của mình, đưa tới trước mặt của Khương Y Thanh.

"Đưa tay cho anh làm gì?”

Khương Y Thanh không hiểu ra sao, chân mày lá liễu nhẹ nhàng nhíu lại.

"Anh lo lái xe đi, đừng phân tâm!"

Cô nói, không để ý, kéo dây an toàn hệ lên trên người.

"Em đừng hỏi, nhanh đưa tay cho anh!"

Lâm Phong xòe bàn tay ra, càng đưa tay về phía trước, gương mặt thành khẩn, không hề giống như đang nói đùa.

"Thật là một quái nhân..."

Khương Y Thanh nhỏ giọng lầm bầm, không tình nguyện vươn tay để vào lòng bàn tay của Lâm Phong.

"Suyt, nhắm mắt lại đừng nói chuyện."

Lâm Phong ngồi thẳng người, gương mặt càng thêm thần bí, hướng về phía Khương Y Thanh nói rằng.

Khương Y Thanh hoàn toàn không biết Lâm phong muốn nắm tay cô để làm chỉ.

Tuy nhiên cô nhìn Lâm Phong chậm rãi nhắm hai mắt lại, vì vậy cũng nhắm lại theo.

"Ách..."

Đột nhiên một cơn choáng váng ập đến, Khương Y Thanh không khỏi rên rỉ trước cơn choáng đột ngột không thích ứng được.

Đột nhiên, trước mắt đột nhiên sáng lên, cô không khỏi mở mắt.

"Tiểu Thanh, hoan nghênh đi tới không gian cá nhân của anh!"

Chỉ thấy bên cạnh Lâm Phong không kìm được hưng phấn, khuôn mặt vui vẻ nhìn mình, tay của hai người còn nắm thật chặt.

"Đây... là nơi nào?”

Mới vừa rồi Lâm Phong còn ở trong xe, nhưng lúc này anh đã đến một khu tư nhân đầy nắng trông giống như một trang trại nhỏ.

Khương Y Thanh không thể tin được trước mắt tất cả thứ mà mình thấy, mở to hai mắt, hoảng sợ nhìn xung quanh.

"Rào rào... Rào rào...' Tiếng nước chảy róc rách... "Lâm Phong, em sợ, sao em đột nhiên tới nơi này?”

Nói xong, cô lại nhắm thật chặt hai mắt lại, hoảng hốt như nắm mộng, không dám nhìn nữa.

"Ha ha, đây là phép thuật của ta!"

"Anh dùng phép thuật để đưa em đi tới thế giới khác mà thôi!"

Lâm Phong nắm chặt tay của Khương Y Thanh, kéo cô chuẩn bị tiến tới mấy bước.

"Không muốn không muốn, em không dám di chuyển!"

Khương Y Thanh sợ đến mức sắp khóc, đứng tại chỗ, hai mắt nhắm nghiền, hô hấp cũng dồn dập.

"Tiểu Thanh, hãy nghe anh nói..."

Lâm Phong dựa sát cô hơn, hướng về phía lỗ tai của cô nhỏ giọng thủ thỉ.

"Tin tưởng anh, nơi đây không có bất kỳ nguy hiểm, hơn nữa em nhất định sẽ thích."

"Anh đếm 3 tiếng, em chậm rãi mở mắt được không?”

Khương Y Thanh nghe anh nói xong lời này mới dần dần bình tĩnh lại, khẽ gật đầu.

"Một, hai, ba..."

Lâm Phong ở bên tai cô nhẹ giọng đếm.
Bình Luận (0)
Comment