Chương 491: Thu hoạch đông trùng hạ thảo
Chương 491: Thu hoạch đông trùng hạ thảoChương 491: Thu hoạch đông trùng hạ thảo
Khương Y Thanh chậm rãi mở mắt, nhìn xung quanh, đã không còn hoảng sợ như vừa rồi nữa.
Ánh nắng, nước chảy, vườn rau, cỏ cây, lùm cây, thậm chí còn có vài con côn trùng bay nhỏ bay qua bay lại, cô tò mò nhìn mọi thứ trước mặt, thậm chí còn bắt đầu cảm thấy có chút thích nơi này.
"Tiểu Thanh, em nhìn phía sau đi."
Lâm Phong nắm lấy tay Khương Y Thanh, dẫn cô đi về phía đằng sau của hai người.
Khương Y Thanh xoay người lại, đi theo thanh âm của Lâm Phong, một thác nước cao ngất ngưởng trút từ trên cao ở phía sau xuống, chảy vào bên trong hồ nước bên dưới.
"Tiểu Thanh, cảnh sắc trước mặt này, em có thấy quen thuộc hay không?"
Lâm Phong nắm tay Khương Y Thanh, đi thẳng tới hồ nước bên dưới thác nước.
Anh ngồi xổm xuống, đưa tay hứng nước thanh tuyền trong hồ nước lên, đưa đến bên miệng Khương Y Thanh.
"Uống nhanh xem có nhận ra được mùi vị quen thuộc không?"
Có cảm nhận được mùi vị quen thuộc không sao?
Khương Y Thanh càng thêm bối rối, cô không biết bên trong hồ lô của Lâm Phong bán loại thuốc gì.
Cô đưa miệng qua, khẽ nhấp một ngụm.
"Oa, nước này ngon quá...'
Khương Y Thanh nhấp nhấp nước trong miệng vài lần rồi nuốt xuống bụng.
"Em nhớ ra rồi! Đây là loại nước anh dùng để nấu nướng mỗi ngày tại Tây Tạng!" Cô đột nhiên nhớ ra, lông mày giương lên cao.
“Thật thông minhil"
Trông Lâm Phong thậm chí còn phấn khích hơn cả vừa rồi, lớn tiếng tán dương Khương Y Thanh.
Khương Y Thanh trợn mắt, xem thường.
"Anh dẫn em đến không gian riêng tư của mình, chính là để cho em uống nước suối này thôi à?"
Cô dùng bàn tay ngăn trở ánh mặt trời chói mắt, lại hiếu kỳ nhìn xung quanh.
"Ha ha, dĩ nhiên là không phải như vậy rồi."
Lâm Phong đứng dậy, không thể nhịn cười trước câu hỏi của Khương Y Thanh.
Lúc đầu Lâm Phong còn muốn dẫn Khương Y Thanh đến vườn rau cùng vườn trái cây, giới thiệu một chút lịch sử huy hoàng của mình.
Muốn khoe cho cô biết bản thân làm cách nào trồng ra được quả dâu tây to bằng quả táo, làm cách nào mà có thể trồng thành công được Hoàng Hoa Lê, hay là bằng cách nào giúp Khúc Bố nuôi trồng ra được hạt giống khoai tây và củ cải Tây Tạng.
Nhưng vào lúc này, Lâm Phong đột nhiên cảm thấy những "chuyện nhỏ' này thật không đáng để nhắc tới.
Không gian rộng lớn phía sau thác nước có diện tích lớn hơn nơi này rất nhiều, theo như Lâm Phong giản lược đánh giá, ít nhất cũng phải một ngàn mẫu.
Lượng giá trị trông trọt mà một ngàn mẫu đất đồi phì nhiêu có thể sinh ra, quả thực là không thể đo lường được.
Không chỉ vậy, toàn bộ tâm huyết của anh gần đây đều nằm tại nơi đó.
Sau khi nhận được đơn thuốc dân sinh mấy ngày trước, Lâm Phong càng thêm kiên định với quyết định ban đầu của mình. Bên trong không gian lớn đã thành công nuôi dưỡng ra đông trùng hạ thảo, đã vậy còn là loại có chất lượng hàng đầu, giá cả có thể bán ra, quả thực có thể dùng từ giá trên trời để hình dung.
"Tiểu Thanh, phía sau thác nước còn có một không gian khác, so với nơi này lớn hơn, đẹp hơn nhiều, em có muốn đi cùng với anh xem không?"
Lâm Phong thần thân bí bí, trên mặt càng lộ ra vẻ thần bí.
“Còn có không gian lớn hơn nữa? Ở phía sau thác nước?"
"A, em nhớ rồi!"
Khương Y Thanh há hốc miệng nhìn thác nước trút xuống trước mặt, đột nhiên nhớ tới cái gì.
"Em nhớ ngày đó ở trong giấc mơ, em đã từng tới nơi này rồi!"
"Thác nước này, ánh nắng này, ngay cả hương vị trong không khí cũng giống y hệt!"
Vừa nói, cô vừa lau đi hơi nước tung tóe trên mặt, trên mặt hiện rõ vẻ phấn khích.
"Ừm, rốt cuộc em cũng đã nhớ ra được!"
Lâm Phong vui mừng, như thể trông thấy được dáng vẻ vui vẻ chạy nhảy trên bãi cỏ trong không gian rộng lớn.
Nói xong, anh vội vàng cúi xuống, xắn quần lên.
"Nào, chúng ta lội qua đi, đằng sau thác nước, chính là không gian lớn anh đã nhắc tới!"
"Lội qua đi?"
Khương Y Thanh cho là mình nghe lầm.
"Em không dám qua đó đây, làm sao lại không mang ô theo vậy?” Cô cong môi, nhìn bộ dáng gấp gáp của Lâm Phong, che miệng cười cười.
"Ha ha, sao anh lại không nghĩ tới nhỉ!"
Lâm Phong xấu hổ gãi đầu, phá lên cười.
Trước kia mỗi lần đi đi lại lại giữa hai không gian, anh đều là đi đến ướt sũng cả người.
Lần này mang Khương Y Thanh tiến vào, đương nhiên không thể liều lĩnh lỗ mãng như vậy được.
"Em ở đây chờ anh chút nhé!"
Lâm Phong dặn dò Khương Y Thanh, quay người chạy về phía nhà kho.
Rất nhanh, anh đã trước thác nước với cây dù trong tay, mở ra che cho Khương Y Thanh.
"A, em lại nhớ ra nữa rồi, chiếc dù này cũng đã xuất hiện trong giấc mơ của eml"
Những cảnh tượng và đồ vật quen thuộc hiện lên trong đầu Khương Y Thanh như những kinh hỉ nho nhỏ, làm cô có chút choáng ngợp, chưa thích ứng kịp.
Vài phút sau, khi Lâm Phong nắm tay cô đứng ở đầu kia đường hầm, Khương Y Thanh há to miệng, ngơ ngác nhìn mọi thứ trước mặt.
Lâm Phong nắm lấy tay cô, hết sức tự hào.
"Lâm Phong, nhất định là em đang nằm mơ rồi..."
Khương Y Thanh nhìn bãi cỏ xanh ngút ngàn trước mặt, thì thào lẩm bẩm nói.
"Không Tiểu Thanh à, không phải em đang mơ đâu!"
Lâm Phong nắm tay cô, chậm rãi bước đi trên bãi cỏ mềm mại.
"Mảnh đất này? Đều là của anh sao?"
Khương Y Thanh nắm tay Lâm Phong, cẩn thận bước lên bãi cỏ, quay đầu tò mò hỏi. "Ừm, đều là của anh."
Lâm Phong cố nén hưng phấn, làm bộ lơ đễnh đáp, nhìn xung quanh.
Kỳ thật, trong khoảnh khắc vừa rồi, lòng kiêu hãnh của anh đã được thỏa mãn.
"Nơi này khoảng chừng một ngàn mẫu đất, muốn trồng cây gì cũng được!"
Lâm Phong tiếp tục nắm tay Khương Y Thanh đi về phía trước, tiếp tục khoe, khó mà kiềm chế nổi vẻ đắc ý trên mặt.
"Một ngàn mẫu đất? !"
Khương Y Thanh ngừng lại, như một cô bé với vẻ mặt ngưỡng mộ nhìn về phía Lâm Phong.
"Vậy anh đã quyết định trông cây gì chưa?"
Cô tiếp tục hỏi, ngẩng đầu nhìn phương xa, lại chuẩn bị nhấc chân đi về phía trước.
"Trồng đông trùng hạ thảo!"
"Và anh đã trồng được thành công!"
Lâm Phong giữ chặt Khương Y Thanh, mím môi nghiêm trang nhìn cô.
"Anh đã nuôi trồng thành công Đông trùng hạ thảo rồi?"
Khương Y Thanh cả kinh, xoay người lại, nghi hoặc mà nhìn xem Lâm Phong.
"Ừm, anh dẫn em tới đây, chính là để báo cho em tin tốt lành này!"
Lâm Phong nhìn Khương Y Thanh gật đầu, nội tâm sớm đã sôi trào mãnh liệt.
Anh biết Khương Y Thanh cũng đang chờ đợi một ngày này.
Vào đêm cuối cùng ở Tây Tạng, Khương Y Thanh lo lắng sau khi quay trở về Thượng Hải Khương Thiên Lâu sẽ không đồng ý mối quan hệ của hai người.
Sau đêm đó, không giây phút nào là Lâm Phong không tự nhắc nhở mình, nhất định phải trông ra được loại đông trùng hạ thảo độc nhất, làm cho tất cả mọi người coi trọng chính mình.
"Tiểu Thanh, em tới đây xem này."
Lâm Phong từ trong không gian lấy ra cái xẻng nhỏ, ngồi xổm xuống.
Khương Y Thanh không hiểu mô tê gì, thuận theo hướng mắt anh nhìn theo.
Lâm Phong không nói gì, bắt đầu đào đông trùng hạ thảo mà anh vừa trông thấy.
Vài phút sau, Khương Y Thanh không thể tin vào mắt mình khi trông thấy con Đông trùng hạ thảo toàn thân màu vàng và to hơn ngón giữa nằm trên tay anh.
"Thứ này chính là đông trùng hạ thảo mà anh trồng được ra đó sao?"
Cô mở to mắt, tò mò vươn tay ra sờ thử.
Lần trước ở Tây Tạng, Lâm Phong cũng mang về một cây đông trùng hạ thảo anh đào được trên núi Aricoma cho Khương Y Thanh và Thiến Thiến.
Đó là lần đầu tiên Khương Y Thanh tận mắt trông thấy hình dạng của đông trùng hạ thảo.