Chương 51: Thiến Thiến, mẹ cậu xinh quá
Chương 51: Thiến Thiến, mẹ cậu xinh quáChương 51: Thiến Thiến, mẹ cậu xinh quá
Lâm Thiến Thiến?
Học sinh nghèo khét tiếng trong lớp?
Không phải bảo nhà cô bé là gia đình đơn thân sao?
Thời điểm mẫu giáo Lam Thiên tuyển sinh, cũng có kha khá phụ huynh ngấm ngầm phản đối qua, bởi họ sợ những đứa trẻ lớn lên trong gia đình đơn thân như vậy sẽ có khiếm khuyết về nhân cách, làm ảnh hưởng đến con cái bọn họ sau này.
Nhưng sau một thời gian quan sát mới thấy Thiến Thiến không xấu như bọn họ tưởng tượng, mà ngược lại, cô nhóc có một nhân cách tuyệt vời cùng học lực cực kỳ xuất sắc.
Vì vậy, Thiến Thiến tiếp tục được học tại trường mẫu giáo Lam Thiên.
Vì chuyện này mà tên của Lâm Phong và Thiến Thiến tại trường mẫu giáo Lam Thiên đã được khá nhiều phụ huynh ở các lớp trong trường biết tới.
Hồi đó, một số người thậm chí còn tình nguyện quyên góp tiền hoặc tặng quần áo cho Lâm Thiến Thiến, nhưng Lâm Thiến Thiến đều không nhận.
Cả Lâm Phong cũng từ chối.
Nói tóm lại, sau khi biết đứa bé được cô gái xinh đẹp dẫn tới là Lâm Thiến Thiến, sắc mặt của tất cả mọi người đột nhiên trở nên kỳ quái!
Chuyện gì xảy ra vậy?!
Chẳng lẽ...
Người phụ nữ này là mẹ của Thiến Thiến?!
Khoảnh khắc ý nghĩ này xuất hiện trong đầu, càng khiến cho mọi người kinh ngạc!
Không đời nào? Lâm Phong! Ông bố đơn thân cưới vợ mới?!
Dưới ánh mắt kỳ lạ của một nhóm người, Khương Y Thanh dẫn Thiến Thiến đi về phía cô giáo Lệ Lệ.
Hai người cũng coi như đã từng gặp mặt, có quen biết với nhau, sau khi hai mắt chạm nhau, cả hai gật đầu, lễ phép nở nụ cười.
Đây là lần đầu tiên Vũ Vũ gặp Khương Y Thanh, cậu bé nghiêm túc cảm khái nói: "Thiến Thiến, cậu xinh, mẹ cậu cũng xinh luôn!"
Trẻ con đều là đồng ngôn vô ky, tức là trẻ con nói chuyện không biết kiêng ky, cho nên những bạn nhỏ ở xung quanh nghe thấy Vũ Vũ nói vậy, cũng dồn dập chạy tới, vây quanh Lâm Thiến Thiến, vô cùng hâm mộ nói: "Thiến Thiến, mẹ cậu xinh quá! Nếu mẹ tớ cũng xinh như vậy thì tốt biết bao!"
"Ừm ừm! Mẹ của Thiến Thiến xinh quá! Nhưng mẹ tớ cũng xinh! Tớ thích mẹ tới Tớ yêu mẹ tớ lắm!"
"Sau này Thiến Thiến cũng có mẹ rồi! Thiến Thiến hạnh phúc quái"
Mặt Lâm Thiến Thiến đỏ bừng vì xấu hổ, ngượng ngùng ngẩng đầu lên nhìn về phía Khương Y Thanh, , khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ như trái táo.
Khương Y Thanh không phải mẹ mình, đương nhiên Lâm Thiến Thiến biết rõ điều này.
Chỉ là vào lúc này, trong hoàn cảnh cụ thể này, bé con có chút ích kỷ không muốn giải thích rõ ràng.
Vì lẽ đó, bé con thấy thẹn thùng.
Bé sợ dì Khương Y Thanh sẽ không vuil
Thấy được ánh mắt vừa rụt rè, vừa mong đợi và lo lắng của Thiến Thiến, trái tim Khương Y Thanh bỗng nhiên như bị thứ gì đó bóp nghẹt lại.
Thời khắc này, cô không kìm lòng được, thậm chí muốn tuyên bố với cả thế giới rằng cô là mẹ của Thiến Thiến!
Cô không biết đến tột cùng mẹ ruột của Thiến Thiến là ai, cũng như không biết lý do vì sao mà người phụ nữ ãy lại không cần Thiến Thiến nữa.
Thế nhưng thời khắc nào, cô biết, bản thân cô thật sự rất yêu thương Thiến Thiến!
"Thiến Thiến ngoan."
Khương Y Thanh ngồi xổm người xuống, bất ngờ hôn lên đầu nhỏ của Lâm Thiến Thiến một cái,'Tan tầm mẹ tới đón bé con nhé, phải nghe lời cô giáo đó, biết chưa?"
Lúc này, Lâm Thiến Thiến kinh ngạc trơn to con mắt, chớp chớp hai cái, nhoẻn miệng, lộ ra một nụ cười ngọt ngào!
"Dạ! Thiến Thiến biết rồi! Thiến Thiến sẽ nghe lời ạ! Bye bye mẹ!"
Bàn tay bụ bẫm vẫy chào tạm biệt Khương Y Thanh, Thiến Thiến vui vẻ cùng Vũ Vũ chạy vào trong trường.
Trái tim Khương Y Thanh đập thình thịch, khuôn mặt không tự chủ được đỏ lên!
Cô lại, lại thực sự nhận mình là mẹ của Thiến Thiến!
Đúng là điên thật rồi!
Cô giáo Lệ Lệ kinh ngạc nhìn Khương Y Thanh, mắt đẹp chớp chớp, do dự nhìn Khương Y Thanh một lúc, bối rối hỏi: "Chị và ba Thiến Thiến là một đôi ạ?”"
Từ Mạn Lệ cũng không biết trong lòng mình có tư vị như thế nào.
Cô chỉ là thoáng cảm thấy trong lòng có chút không thoải mái.
Rồi câu hỏi bất chợt bật ra khỏi miệng.
Lời giải thích đến miệng lại bị Khương Y Thanh nuốt trở vào.
Cô gái này rõ ràng là có hứng thú với Lâm Phong. "Ừm."
Khương Y Thanh cười đến tao nhã lại xa cách, cô âu yếm nhìn về phía Thiến Thiến rời đi, ánh mắt ôn nhu như nước.
"Tôi rất thích Thiến Thiến."
Cô nói.
Ánh mắt Từ Mạn Lệ bỗng chốc trở nên cô đơn, không tiếp tục câu chuyện nữa, miễn cưỡng nở nụ cười với Khương Y Thanh.
"Vậy tôi đi trước, tạm biệt cô giáo Lệ Lệ."
Khương Y Thanh nói lời tạm biệt với Từ Mạn Lệ, sau đó rời khỏi trường mẫu giáo Lam Thiên. ...
Thời điểm này, tại Thiên Thiên Viên, chỉ nhánh bến Thượng Hải.
Lâm Phong lái xe đi tới gần Thiên Thiên Viên, từ xa đã nhìn thấy được một người đàn ông trung niên đang đứng đợi ở cửa.
Trước khi tới điểm hẹn, anh đã gọi điện báo trước kiểu xe cùng như biển số xe của mình.
Vì vậy, khi xe của anh vừa tới trước mặt người đàn ông trung niên kia, người đàn ông đó đã bày ra vẻ tươi cười chào đón anh.
Lâm Phong xuống xe, vươn tay chào hỏi: " Xin chào, tôi là Lâm Phong."
Lâm Trường Hồng vội vàng chạy về phía Lâm Phong, bắt tay anh bằng cả hai tay, kích động nói: "Tôi là Lâm Trường Hồng, quản lý thu mua của Thiên Thiên Viên."
Lâm Phong gật đầu, sau đó dẫn Lâm Trường Hồng về phía thùng xe, nói: "Tất cả đều ở đây, là những trái anh đào tươi mới nhất, ông có thể cho người tới kiểm hàng.”
Lâm Trường Hồng cũng không khách sáo, cười ha ha, nhanh chóng yêu cầu nhân viên đằng sau đi khuân đồ.
Làm ăn là phải như thế, cho dù có đi có lại, dẻo mồm dẻo miệng thế nào nhưng đến thời khắc mấu chốt, quan trọng cũng không thể cẩu thả, qua loa chút nào được.
Lâm Trường Hồng tiến hành kiểm tra một xe tải lớn chứa đầy anh đào xong, Lâm Phong nói: "Tổng số anh đào của tôi vào khoảng 2500 ki-lô-gram, lát nữa còn một xe bán tải đưa tới."
Xe anh mua không chở được được nhiều hàng, loại van Wuling Hongguang này chỉ chở tối đa được khoảng 500 ki-lô-gram.
Dẫn tới kết quả lần này chở anh đào tới, anh lại phải thuê thêm một chiếc xe bán tải xanh nữa.
Xem ra có khi anh phải sắm thêm một chiếc bán tải xanh rồi.
Lâm Phong nói xong, quả nhiên, một lúc sau xe bán tải xanh đã tới trước của Thiên Thiên Viên.
Lâm Trường Hồng cũng là người cẩn thận.
Ông để nhân viên dưới trướng vận chuyển hàng hóa trên xe bán tải xanh xuống dưới, sau đó mới bắt đầu tiến hành kiểm tra.
Dù sao, buôn bán hoa quả đều phải làm như vậy.
Bởi có rất nhiều người thường trộn hàng kém chất lượng vào trong.
Cho nên phải cẩn thận phòng bị mới được.
Không nghĩ tới, chất lượng anh đào lần này vượt xa mong đợi của Lâm Trường Hồng!
Mặc kệ Lâm Trường Hồng kiểm tra thế nào đi chăng nữa thì cũng chỉ phát hiện ra được những trái anh đào này vỏ mỏng thịt dày, kích thước bằng trái bóng bàn, không chỉ vậy còn tươi mới đến mức không thể tin nổi! Giống như vừa mới được hái từ trên cây xuống vậy!
Lâm Trường Hồng thở phào nhẹ nhõm khi hộp cuối cùng được kiểm tra xong.
"Ha ha, do yêu cầu công ty hơi nghiêm ngặt nên không có cách nào cả, mong cậu thông cảm”"
Lần kiểm tra này kéo dài hơn một tiếng, đồng nghĩa với việc Lâm Phong ở bên cạnh đứng chờ hơn một tiếng.
Tuy vậy Lâm Phong vẫn gật đầu, ra hiệu đã biết, cũng có thể hiểu được.
Suy cho cùng, đều là đi làm người công cho người khác, chẳng may có sơ suất gì thì lại phải chịu toàn bộ trách nhiệm.