Chương 52: Trông rau trong không gian
Chương 52: Trông rau trong không gianChương 52: Trông rau trong không gian
"Kiểm tra đã xong, vậy bắt đầu tiến hành cân đo thôi."
Lâm Phong lãnh đạm nói.
Lâm Trường Hồng nhanh chóng trả lời.
"ÀI Được, bắt đầu ngay đây!"
Nói xong, Lâm Trường Hồng sai nhân viên đi mua cân điện tử, khởi động cân xong bắt đầu đặt anh đào lên trên.
Tất cả anh đào đều được cho lên bàn cân, hết hộp này tới hộp khác, quả nào quả nấy đều to như quả bóng bàn, khiến cho người khác muốn ngừng mà không được!
"Chậc chậc, còn cho rằng lần này quản lý sẽ bị mắng, ai mà ngờ được anh đào này chất lượng lại thật sự tốt! Trông ngon ghê á! Chắc ăn vào cũng ngon lắm nhỉ?"
"Ừ, cũng không biết những quả anh đào này được trồng như nào! Chứ nhìn ngon thật đấy! Muốn ăn thử một quả ghê!"
"Có vẻ hình như là do anh bạn này tự tay trông, chậc chậc, tuổi trẻ mà tay nghề tốt như vậy. thật hiếm thấy!"
Một nhóm người đứng bên cạnh thảo luận, trong khi Lâm Phong không cảm xúc đứng quan sát bọn họ cân đo đong đếm.
Xưa nay, chuyện làm ăn không bao giờ được đặt tình cảm, cảm xúc vào.
Lâm Trường Hồng ở bên cạnh nghiêm túc cầm sổ sách ghi chép.
Sau khoảng nửa giờ, những quả anh đào cuối cùng đã được đặt lên bàn cân.
"Tổng cộng là 2650 ki-lô-gram !"
Lâm Trường Hồng cầm sổ sách, nói với Lâm Phong: "Chất lượng của những trái anh đào này rất tốt! Trọng lượng cũng rất ổn!" Lâm Phong gật đầu, trả lời Lâm Trường Hồng: "0,5 ki-lô-gram là 360 tệ, vậy 2650 ki-lô-gram ông định quét mã hay trả tiền mặt?"
Lâm Trường Hồng cười nói: "Đây là một khoản cực lớn! Đương nhiên là chuyển khoản rồi!"
"Tổng cộng là 1. 900. 800 tệ, giờ tôi chuyển luôn cho cậu, cậu thấy thế nào?"
Lâm Trường Hồng lấy điện thoại di động ra, hỏi số tài khoản ngân hàng của Lâm Phong.
Lâm Phong lấy thẻ ngân hàng từ trong ví ra, đưa cho Lâm Trường Hồng,'Chuyển vào thẻ này đi, đúng lúc tôi đang chờ nộp thuế cá nhân."
Lâm Trường Hồng không coi là thật, chuyển tiên vào trong thẻ với nụ cười trên môi.
Nói đùa đúng không, chỉ là một khoản giao dịch hai triệu trong tài khoản mà đại lão này còn sốt sắng muốn nộp thuế thu nhập cá nhân?
Lâm Phong nhận tiền, không muốn nhiều lời cùng Lâm Trường Hồng, trong đầu lên kế hoạch đi mua đồ ăn để chuẩn bị bữa trưa cho Hoàng nãi nãi và Khương Y Thanh ở nhài
"Cám ơn, vậy tôi đi trước."
Thấy Lâm Phong lễ phép từ biệt, Lâm Trường Phong vội vàng nói với Lâm Phong: "Phải là tôi cám ơn cậu mới đúng! Lần sau lại hợp tác nhé!"
Lâm Phong không đồng ý cũng không từ chối, nở một nụ cười tiêu chuẩn.
"Khi nào có sản phẩm mới tôi sẽ báo cho ông trên Wechat, tới lúc đó lại nói tiếp."
Lâm Trường Hồng chỉ biết im lặng khi nghe vậy.
Giá mua vào 360 tệ 0,5 ki-lô-gram, một mức giá khá cao.
Nếu không phải là tiết kiệm được chi phí vận chuyển và anh đào thực sự tươi, thì Thiên Thiên Viên cũng không dám chỉ ra khoản tiền lớn như vậy để mua hết đợt anh đào này.
May mắn thay, kiểm được hàng rồi mới thấy đúng là tiền nào của nấy, xứng đáng với số tiền đã bỏ!
Anh đào này bán 0,5 ki-lô-gram với giá 460 tệ!
Tuyệt đối đắt hàng!
Lâm Trường Hồng bắt đầu nhanh chóng sắp xếp các loại tuyên truyền quảng cáo.
Lâm Phong đi tới công ty cho thuê xe trả xe, sau đó vội vàng đi chợ mua thức ăn.
Trong nhà có ba người, tốt nhất nên nấu hai món mặn, một món canh.
Anh mua thịt heo, cà chua cùng một bó rau.
Mua cà chua xong, anh quay đầu lại thì thấy trên sạp bán hàng của ông lão bên cạnh có một mớ rau mầm, dùng rơm cột lại, bên trên còn đọng nước, trong rất tươi.
Lâm Phong nghỉ hoặc hỏi: "Lão bá, rau này của bác dùng để ăn ạ? Sao lại nhỏ như vậy?"
Ông lão cười nói: "Đây là cây rau giống, dùng để trồng! Đây là giống rau chân vịt ngon lắm cháu ạ. Trồng mười ngày là thu hoạch được, tươi non lắm!"
Lúc này Lâm Phong mới nhớ ra, nhân viên văn phòng ở Thượng Hải thích trông mấy loại rau giống như này ở nhà.
Đầu tiên là trải nghiệm cảm giác tự tay trông thành quả, về việc tại sao không mua hạt giống là bởi vì nhiều bạn trẻ thiếu kinh nghiệm sống ở nông thôn, cho nên tỉ lệ hạt giống nảy mầm thành cây sẽ không được năng suất bằng cây con giống như của lão bá này, vừa dễ trồng lại còn rẻ, là sự lựa chọn tối ưu nhất cho bọn họ. Thứ hai là cây con lớn nhanh.
Về cơ bản, mấy giống cây ăn lá như cải chỉ cân mười ngày nửa tháng là đã có thể thu hoạch, ăn luôn được.
Thời điểm thu hoạch, cảm giác thành công kia, quả thực rất tuyệt vời!
Lâm Phong bỗng nhiên cảm thấy hào hứng.
Không gian kia của anh, lúc trông cây ăn quả, đều luôn có những khoảng trống lãng phí.
Nếu như đất thường trồng rau thì sẽ có cỏ dại hoặc vấn đề về phân bón.
Nhưng khu đất trông trong không gian của anh lại không cần cân nhắc tới những vấn đề này.
Lúc này mua ít cây con về trồng, vừa vặn trông xen vào những chỗ đất trống.
Mua đủ các thể loại, sau này anh sẽ không còn cần phải ra ngoài mua rau nữa, có lý!
Lâm Phong hỏi: "Lão bá, một bó rau chân vịt con này của bác giá bao nhiêu?"
"Ba tệ! Mới hái đấy! Mua mấy bó các loại đi cậu bạn trẻ!"
Lâm Phong liếc nhìn những cây rau nhỏ trên gian hàng của lão bá, ngồi xổm người xuống, nghiêm túc lựa ra được ba bó.
"Cây giống rau chân vịt, cây ớt, và cà tím này, bác lấy bao nhiêu ạ?"
Lão bá cười nói: "Những thứ này đều ba tệ một bó! Nhưng cây ớt và cà tím này phải mấy tháng sau mới ra trái, đến lúc ấy đừng bảo ông già ta lừa cháu!"
Lâm Phong gật đầu: "Dạ vâng, vậy là hết 9 tệ phải không ạ, nếu thế thì cháu lấy thêm cái cải thảo 6 tệ này, tổng cộng là 15 tệ, cháu quét mã trả bác nhé."
Lâm Phong quét mã thanh toán, sau khi nghe thấy âm thanh thông báo bên đối phương vang lên, anh mới cầm đồ rời đi. Về đến nhà, Hoàng nãi nãi đang ngồi xem kinh kịch, hát theo mấy câu.
Hoàng nãi nãi lúc còn trẻ là thành viên của đoàn kinh kịch, bà thường theo đoàn đi lưu diễn khắp nơi, sau này lớn tuổi không hát được nữa mới định cư ở Thượng Hải.
Thấy Lâm Phong trở về, Hoàng nãi nãi vui mừng khôn xiết, nói với Lâm Phong: " Lâm Phong, ở đối diện tiểu khu này có viện dưỡng lão! Hôm nay khi bà ra ngoài đi dạo, tình cờ thấy họ xướng Kinh kịch, làm bà không nhịn được hát hai câu, thế là bọn họ cứ giữ bà lại mãi không cho đi!"
Thấy Hoàng nãi nãi vui vẻ như vậy, Lâm Phong cũng cười theo, nói: "Vậy là tốt rồi, cháu còn sợ bà ở nhà thấy buồn, giờ thì ổn rồi, bà có người bầu bạn, cháu cũng yên lòng!"
Khương Y Thanh ra ngoài từ buổi sáng tới giờ vẫn chưa về, Hoàng nãi nãi lo lắng lắm, thấy Khương Y Thanh không trở về cùng anh, bà vội hỏi: "Sao không thấy Tiểu Khương đâu? Chẳng lẽ con bé không đi cùng cháu a?"
Lâm Phong lắc đầu, xách túi đi vào bếp nói: "Không ạ, không phải sáng nay cô ấy đưa Thiến Thiến tới trường sao bà? Chắc là có chuyện riêng cần giải quyết, dù gì thì cô ấy cũng đã vắng nhà nhiều ngày nên cũng có nhiều chuyện phải xử lý."
Nói thật, Lâm Phong không tò mò về thân phận cũng như bối cảnh phía sau của Khương Y Thanh lắm.
Nhưng Thiến Thiến lại rất thích cô ấy.
Hơn nữa sau nhiều ngày ở chung như vậy, anh không còn cảm giác chán ghét cô như lúc ban đầu.
Hoàng nãi nãi thấy dáng vẻ không nhanh không chậm của Lâm Phong, nhất thời cuống lên!
"Vợ mình sao lại không quan tâm? Tiểu Khương là một cô gái tốt! Cháu đừng có mà phụ lòng người ta! Phụ nữ ấy mài! Là để yêu thương!"