Chương 53: Cho Lâm Phong đi xem mắt
Chương 53: Cho Lâm Phong đi xem mắtChương 53: Cho Lâm Phong đi xem mắt
Lâm Phong bỗng thấy buồn cười.
Anh dừng động tác, sau đó nghiêm túc nói với Hoàng nãi nãi: "Hoàng nãi nãi, Khương Y Thanh thật sự không có quan hệ gì với cháu, bối cảnh của cô ấy rất phức tạp, sao có thể để cháu vào mắt được? Giờ cháu chỉ muốn toàn tâm toàn ý chăm sóc cho Thiến Thiến thôi, thế là đủ rồi à!"
Hoàng nãi nãi nghi ngờ nói: "Thật sự cháu và Tiểu Khương không có quan hệ khác?"
Lâm Phong nghiêm túc gật đầu: "Vâng! Đơn giản chỉ là quan hệ thu nhận giúp đỡ, chờ qua một thời gian nữa, cô ấy sẽ rời đi! Cô ấy có chuyện riêng cần làm!"
Hoàng nãi nãi nhíu mày.
Thiến Thiến ngoan của bà!
Làm sao lại có thể không có mẹ đây?
"Vậy được! Hai ngày nữa bà giới thiệu cô gái tốt khác cho cháu! Mặc kệ Tiểu Khương thích cháu hay không, cháu vẫn phải tìm mẹ cho Thiến Thiến, bé con không nói nhưng trong lòng bà biết rõ, bé con của bà muốn có mẹ rồi!"
Lâm Phong chỉ nghĩ Hoàng nãi nãi là đang đau lòng cho Lâm Thiến Thiến!
Anh cũng không từ chối, nhanh chóng đi nấu cơm: Được được được! Vậy bà sắp xếp đi!"
"Trưa nay ăn rau xào và thịt xào ớt bà nhé! Thêm một bát canh trứng nữa, Hoàng nãi nãi thấy có được không?"
Hoàng nãi nãi hài lòng gật đầu.
"Tùy cháu! Lớn tuổi rồi, ăn cái gì cũng như nhau cải"
Sau đó bà lại xướng kinh kịch theo tỉ vi. Làm cơm sắp xong, Khương Y Thanh mới lục tục trở về.
Vẻ mặt cô có chút khó coi, khi trông thấy Lâm Phong và Hoàng nãi nãi, cô mới miễn cưỡng lộ ra nụ cười.
"Tiểu Khương đã về rồi!"
Hoàng nãi nãi cười nói.
Khương Y Thanh gật đầu, hít sâu một hơi, đè nén hết những cảm xúc tồi tệ kia xuống, sau đó nói với Lâm Phong: : Anh nấu gì vậy? Thơm quá!"
Lâm Phong đang làm canh, nghe xong lập tức nói: "Rửa tay chuẩn bị ăn cơm, làm món ớt xào thịt cô thích đấy."
Giang Diệc Thành mím môi, trên mặt đột nhiên hơi nóng lên.
Cái gì mà ớt xào thịt cô thích chứ!
Cái tên này!
Trái tim nhảy lên ầm âm, Khương Y Thanh nhanh chóng rửa tay, đi dọn bàn ăn, chợt nhớ tới sáng này Thiến Thiến gọi cô là mẹ, khiến trái tim của cô như thể sắp nhảy bật ra ngoài!
Lúc Lâm Phong bưng món ăn ra phát hiện khuôn mặt của Khương Y Thanh đỏ đến mức quỷ di.
"Cô sao vậy? Bị sốt à?"
Anh hỏi.
Mặt Khương Y Thanh càng lúc càng đỏi
Đỏ lựng như sắp nhỏ ra máu!
"Không, tôi không sao."
Cô nhanh chóng đổi chủ đề, dọn bàn, thuận lợi tiếp lấy món ăn trên tay Lâm Phong, quanh co nói: "Để tôi!" Lâm Phong nghi hoặc nhìn Khương Y Thanh, nhưng cũng không hỏi nhiều.
Anh không phải người tọc mạch.
Khương Y Thanh thấy Lâm Phong không truy cứu, thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng gọi Hoàng nãi nãi vào ăn cơm.
Hoàng nãi nãi lưu luyến tắt TV, sau đó đi theo Khương Y Thanh đi ra, nghĩ ngợi một lúc, Hoàng nãi nãi gọi Khương Y Thanh lại hỏi.
"Tiểu Khương, cháu có thích Lâm Phong không?"
Vấn đề này đến quá đột ngột, quả thực là muốn đòi mạng!
Khương Y Thanh theo bản năng lập tức phủ nhận!
"Cháu không thích anh ấy!"
Nói xong lại chột dạ, nhanh chóng đánh mắt nhìn vê phía Lâm Phong.
Lâm Phong tựa hồ như không nghe thấy, vẫn tiếp tục dọn thức ăn lên.
Khương Y Thanh lúc này mới thoáng thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng nói với Hoàng nãi nãi: "Nãi nãi, cháu với Lâm Phong không có gì cả! Bà đừng đoán mò nữal"
Hoàng nãi nãi mấp máy muốn nói gì đó, cuối cùng lại không nói gì.
Chuyện của bọn trẻ, một bà lão như bà không nên nói nhiều.
Bà cũng không có ý gì khác.
Bà chỉ muốn tìm một người mẹ tốt cho cháu gái Thiến Thiến của bà thôi!
Kỳ thực Lâm Phong đã nghe thấy hết.
Quả nhiên tất cả đều đúng như anh nghĩ.
Hai người trưởng thành trong hoàn cảnh hoàn toàn khác nhau có thể ở bên nhau sao?
Ngay cả khi câu trả lời là có, thì chắc chắn đó cũng không phải là anh và Khương Y Thanh.
"Ăn cơm!"
Lâm Phong hô.
Lúc này Hoàng nãi nãi với Khương Y Thanh mới vào bàn, đầu tiên Lâm Phong gắp thức ăn cho Hoàng nãi nãi, sau đó mới bắt đầu bữa ăn của mình.
Ớt xào thịt rất thơm, rất đặc trưng, Khương Y Thanh càng ngửi càng muốn ăn, nguyên bản bởi vì một số chuyện mà tâm tình xuống thấp, nhưng ngửi được mùi thức ăn Lâm Phong làm, lại cảm thấy trái tim lạnh lẽo này một lần nữa được sống lại!
Cô gắp một đũa thức ăn cho vào bát.
Mùi thơm của ớt xào thịt lan tỏa trong miệng, cuốn đi mọi tâm tư suy nghĩ.
Cô bắt đầu ăn.
Trong đầu vẫn đang suy nghĩ về những chuyện đã xảy ra giữa cô và Lâm Phong.
Hai người bọn họ...
Thật sự có khả năng sao?
Hoàng nãi nãi ăn xong, cầm điện thoại lên tìm lấy chiếc kính đọc sách đeo vào, một lúc lâu sau, cuối cùng bà cũng tìm được dãy số điện thoại của bà bạn thân!
"Tiểu Phong, cháu chờ đấy, Hoàng nãi nãi sẽ tìm vợ cho cháu! Thiến Thiến của chúng ta không thể không có mẹ!"
Hoàng nãi nãi nó xong đi ra ban công gọi điện thoại.
Vừa đi vừa nói chuyện.
"Đứa trẻ ngoan như vậy, sao lại không có cô gái nào yêu thích được! Tôi không thể để cho Thiến Thiến không có mẹ được! Thời buổi này, không có mẹ đáng thương lắm! Thiến Thiến tội nghiệp của bài" Lâm Phong không coi là chuyện gì lớn lao cả.
Anh đang chuẩn bị thu dọn bát đũa thì Khương Y Thanh đã đứng dậy, vội vàng nói: "Để tôi làm cho, anh mệt cả ngày rồi."
Lâm Phong cũng không từ chối.
Anh vào phòng của mình.
Thậm chí còn không ngẩng đầu nhìn Khương Y Thanh.
Tự nhiên trong lòng anh dấy lên cảm xúc buồn bực không tên.
Anh và Khương Y Thanh, hoàn toàn không có khả năng.
Trong không gian.
Nho sữa đã bắt đầu kết trái, chùm quả xanh lơ lửng trên cành, lít nha lít nhít bên cạnh nhau, màu xanh nhạt rất đẹp mắt!
Lâm Phong hài lòng gật đầu.
Gạt tất cả những suy nghĩ lộn xộn ra sau lưng, anh mang cây giống chân vịt, ớt, cà tím mua từ sạp hàng của lão bác trồng vào trong không gian.
Tất cả đều trông vào vị trí trống trên mặt đất, mỗi cây lại trông vào một vị trí thích hợp.
Sau khi trông hết những thứ này xuống đất, Lâm Phong lại bắt đầu tưới nước.
Coi như đây là lần cuối tưới linh tuyên.
Sau lần tưới nước cuối cùng này, Nho sữa sẽ hoàn toàn trưởng thành.
Nước được tưới vào ruộng nho, Lâm Phong chắp hai tay sau lưng chậm rãi đi quanh vườn nho một vòng, lại không nghĩ tới bị mười cây giống hoa cao bằng đầu gối trước mặt hấp dẫn.
Là hạt giống lúc trước được bà chủ tiệm hạt giống anh mua đưa cho.
Phiến lá có vẻ giống với hoa hồng, thế nhưng với những thực vật này anh cũng không hiểu biết lắm, cũng chỉ có thể đoán sơ bộ đây là hoa hồng thôi.
Tưới thêm linh tuyền cho những cây hoa này một lần nữa, hiện tại Lâm Phong bắt đầu thấy hiếu kỳ, không biết đây là giống cây gì nhỉ?
Làm xong tất cả những điều này, Lâm Phong mới lắc mình rời khỏi không gian.
Chiều này anh còn một việc phải làm.
Đăng ký công ty.
Trái cây của anh bây giờ đã có nét riêng biệt.
Trong tương lai, anh chắc chắn sẽ còn đưa thương hiệu rau quả của mình lớn mạnh hơn nữa.
Nếu như không đăng ký thành lập công ty và dán nhãn cho những loại trái cây này thành của mình, thì cuối cùng, mọi thứ mà anh làm lại thành may váy cưới cho người khác.
Làm một phép so sánh.
Những quả anh đào có kích thước bằng quả bóng bàn đã bán cho Thiên Thiên Viên, đến lúc anh đào hot lên rồi, mọi người đều sẽ chỉ biết trái anh đào thuộc về Thiên Thiên Viên chứ không của Lâm Phong anh.