Nông Dân Làm Giàu Gà Trống Nuôi Con (Dịch Full)

Chương 56 - Chương 56: Anh Thù Ghét Người Giàu À?

Chương 56: Anh thù ghét người giàu à? Chương 56: Anh thù ghét người giàu à?Chương 56: Anh thù ghét người giàu à?

Cô bé lấy trong túi của mình ra một nắm tiền lẻ đưa cho bà chủ, nghiêm túc nói: "Cô ơi, mười tệ đây ạ, cô nhìn xeml"

Lâm Phong dở khóc dở cười. Thảo nào con bé ngăn mình lại không cho mình trả tiền, thì ra lén bỏ tiền túi riêng.

"Ôi! cô sẽ gói cho con thật đẹp! Con đợi cô một xíu nhaiI"

Bà chủ nhanh chóng vào trong cửa hàng tìm giấy gói thật đẹp, sau đó cẩn thận gói lại đưa cho Lâm Thiến Thiến.

Bà chủ dặn dò: "Xong rồi, con cầm đi! Về nhà con cắm vào bình, mỗi ngày thay nước một lần nhai"

Lâm Thiến Thiến ngắm nhìn hoa hồng đỏ kiều diễm xinh đẹp, trên cánh hoa còn đọng những giọt nước, tỏa ra hương thơm nhè nhẹ, khiến cho Lâm Thiến Thiến không khỏi mỉm cười vui vẻ.

Vừa nãy cô bé còn buồn vì không mua được hoa hồng đẹp nhất, nhưng bây giờ cầm bông hoa đẹp trong tay mà vui vẻ cười không khép miệng.

Ai cũng nói trái tim phụ nữ như mò kim đáy biển.

Trái tim của bé con là dễ đoán nhất và sạch sẽ nhất.

Lâm Phong xoa đầu Lâm Thiến Thiến, nói với cô bé: "Đi thôi! Chúng ta còn phải đi mua thức ăn, hôm nay ba ba làm cánh gà coca cho Thiến Thiến nha, được không?”

Nghe ba ba nói ăn cánh gà coca, hai mắt Lâm Thiến Thiến sáng rực lên!

Cô bé cẩn thận cắm hoa hồng vào cặp sách, sau đó ôm chặt cặp sách trước ngục, lúc này mới leo lên xe, thắt dây an toàn, nói với Lâm Phong: "Ba ba, chúng ta đi mua thức ăn đi! Thiến Thiến thích cánh gà coca nhất!" Cô nhóc này! Sao món nào cũng thích ăn hết vậy!

Hai cha con lái xe vê phía chợ.

Lâm Phong đậu xe, sau đó ôm Thiến Thiến xuống.

Cô nhóc này nói sao cũng không chịu, cứ luôn mang theo cặp sách của mình, không chịu để trên xe. Bảo là sợ bị trộm lấy mất.

Lâm Phong cũng hết cách với cô bé, đành giải thích với bé rằng chợ đông người, chen chúc lắm, nếu bị người ta đụng thì hoa sẽ bị hỏng mất.

Cô nhóc lúc này mới miễn cưỡng đưa cặp sách có cắm hoa hồng cho Lâm Phong để vào xe, tận mắt nhìn Lâm Phong khóa cửa xe, cô nhóc mới yên tâm.

Hai cha con đi vào chợ, chợ vô cùng lớn, đủ loại âm thanh và mùi vị khác nhau.

Họ muốn mua cánh gà nên phải tìm nơi chuyên kinh doanh các sản phẩm đông lạnh.

"Ông chủ, cánh gà này bán thế nào vậy?" Lâm Phong cầm lấy một túi cánh đã đóng gói xong hỏi.

Cánh gà này khác với những con gà mà Lâm Phong nuôi ở nhà cũ trước kia, những con gà được nuôi ở nhà cũ không lớn như vậy.

Có thể là bơm nước vào cũng không chừng.

Ông chủ đang nghịch điện thoại di động, nghe hỏi cũng không ngẩng đầu lên: "Mỗi túi một cân, giá 44 tệ, cậu lấy bao nhiêu?"

Lâm Phong nhìn cánh gà trong túi, nói là nặng một cân, nhưng thực tế chỉ có mấy cái cánh gà.

"Vậy tôi lấy một túi." Lâm Phong đưa túi cánh gà trong tay cho ông chủ rồi nói: "Ông bỏ vào túi giúp tôi, tôi quét mã trả tiền."

Ông chủ treo mã QR ra, sau đó tìm một cái túi màu đỏ, bỏ cánh gà của Lâm Phong vào rồi đưa cho anh. Lâm Phong lịch sự nói "Cảm ơn", nhận lấy túi cánh gà rồi đưa Thiến Thiến rời khỏi.

Cô bé rất thích đi dạo trong chợ. Nhất là nhìn thấy những người bán gà con, vịt con thì vui vẻ vô cùng.

Lúc rời khỏi khu bán gia cầm, ánh mắt của Lâm Thiến Thiến nhìn kiểu không dứt ra được.

"Giá như chúng ta có thể nuôi vịt ở nhà! Thiến Thiến thích gà con vịt con!" Cô bé than thở.

Lâm Phong nghĩ đến căn hộ cao cấp hơn 300 mét vuông của mình, nằm trong khu nhà giàu, dùng căn hộ để nuôi gà con vịt con...

Hay là cái hồ bơi kia...

Lâm Phong nhanh chóng bỏ đi ý nghĩ này.

Anh đưa Thiến Thiến ra khỏi chợ, chuẩn bị về nhà, về phần rau xanh có sẵn trong không gian rồi, lúc ra ngoài anh đã tưới nước cho chúng, bây giờ có lẽ rau đã lớn rồi.

Một món mặn, thức ăn thừa lại của bữa trưa, cộng thêm món rau, ngoài ra trong tủ lạnh còn ít cà chua mình mang từ nhà cũ sang, nấu nồi canh chắc là đủ rồi.

Lâm Phong đưa Thiến Thiến ra xe chuẩn bị lái về nhà, anh phát hiện ra một chiếc Audi Q5 màu đen đang đậu bên ngoài chỗ đậu xe của anh, chắn toàn bộ xe của anh ở bên trong.

Thế này thì hay rồi, chợ nhiều người như vậy, không biết chủ xe khi nào trở lại, chẳng lẽ mình và Thiến Thiến phải chờ ở đây suốt ư?

Lâm Phong nhíu mày, trước tiên mở cửa xe, đem tất cả những thứ đã mua để vào xe.

Sau đó anh bước đến chiếc Audi Q5 cẩn thận nhìn kỹ vị trí kính chắn gió, may mắn thay anh nhìn thấy một dãy số.

Anh thở phào nhẹ nhõm, sau đó lấy điện thoại di động ra bấm gọi dãy số điện thoại đó.

"Alo, ai vậy?"

Giọng nữ đầu dây bên kia có vẻ không kiên nhẫn: "Gọi quấy rối hả? Không sao, tôi ngắt máy đây!"

Lâm Phong vội vàng nói: 'Không phải, chào cô, xe của cô dừng không đúng chỗ chặn xe của tôi, bây giờ tôi muốn lái xe ra ngoài, cô có thể trở lại dời xe ra giúp tôi được không?”

Lâm Phong lịch sự nói.

Giọng nữ đầu dây bên kia chợt chùng xuống.

"Tôi đang mua đồ ở bên này! Anh không đợi được sao? Phải hơn nửa tiếng nữa tôi mới quay lại, chờ đi!" Cô ta nói xong thì ngắt máy.

Lâm Phong ngây ngẩn cả người.

Tuy nói trước đây hắn từng đi giao đồ ăn cũng gặp nhiều khách hàng nữ vô lý, nhưng đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy người vô lý và kiêu ngạo như vậy!

Sắc mặt Lâm Phong trở nên khó coi, anh không muốn gây chuyện, nhưng không có nghĩa là sợ phiền phức!

Anh kiên nhẫn bấm gọi lại cho người phụ nữ kia lần nữa.

Lần này phải rất lâu sau người phụ nữ mới nghe máy!

"Anh không thấy phiên hả? Có chuyện gì không đợi tôi quay lại được hay sao? Đàn ông gì mà tính toán chỉ li vậy hả?"

Người phụ nữ mắng xối xả một tràng dài.

Lâm Phong lúc này vẫn còn kiên nhẫn, chờ cô ta nói xong mới lên tiếng: "Nếu cô không quay lại dời xe đi, đừng trách tôi gọi điện nhờ người khác tới dời xe, hoặc tôi đến ngã tư tìm cảnh sát giao thông dán vé phạt, tôi nghĩ đến lúc đó người bị thiệt không phải là tôi."

Cô ta bỗng nhiên như mèo bị giãm phải đuôi, nháy mắt xù lông lên!

"Sao anh độc ác vậy? Không phải tôi chỉ chiếm chút thời gian của anh thôi sao? Lái có chiếc Hongguang Wuling thôi có thể làm được chuyện gì chứ? Anh có biết tôi bận rộn như thế nào không? Làm người không thể tồi tệ như vậy? Anh thù ghét người giàu à?”

Lâm Phong cau mày, đưa điện thoại ra xa lỗ tai, vẻ mặt đã bắt đầu nổi giận.

Người này, sao vô lý như vậy chứ?

"Tôi cho cô cơ hội cuối cùng, trong vòng hai mươi phút nữa, nếu cô không quay lại dời xe đi tôi sẽ gọi điện báo cảnh sát!" Nói xong, Lâm Phong cúp điện thoại.

Bên kia, người phụ nữ bắt đầu lâm bầm chửi bới.

Mười phút sau, một người phụ nữ mặc váy ngắn ôm sát mông, tóc xoăn gợn sóng, trang điểm tinh xảo, mang giày cao gót xuất hiện trước mặt Lâm Phong.
Bình Luận (0)
Comment