Chương 63: Tôi chỉ cần một mình anh
Chương 63: Tôi chỉ cần một mình anhChương 63: Tôi chỉ cần một mình anh
Kỳ thực cũng không phải là do cô giáo Lệ Lệ cố ý làm như vậy, mà là do kích động vui sướng quá, cho nên ở buổi họp mặt đồng nghiệp, cô ấy vô tư nói ra điều này và rồi sự việc được lan truyên khắp mọi nơi.
Lần này, bị viện trưởng căn dặn đi tìm Lâm Phong khiến Từ Mạn Lệ thấy rất có lỗi.
Có vẻ như cô không giữ được miệng của mình!
Xấu hổ quái
Từ Mạn Lệ cầm chùm nho đi về phía lớp học.
Cô dự định sẽ chiêu đãi Lâm Phong một bữa cơm, cố gắng xin lỗi anh một cách đàng hoàng.
Buổi trưa.
Quảng trường Minh Châu.
Trước khi Lâm Phong ra ngoài, Hoàng nãi nãi đã gửi cho anh phương thức liên lạc của đối tượng hẹn gặp, lại nói hình như nhà gái đang làm việc tại quảng trường Minh Châu này.
Lâm Phong lái xe rời khỏi trung tâm thể dục, phi thẳng đến chỗ này.
Anh dừng xe xong, ngồi trên xe chuẩn bị gọi điện thoại hỏi trước.
"Xin chào, có phải đây là số của Tần tiểu thư không ạ?"
Điện thoại được kết nối, Lâm Phong vội vàng hỏi.
Tần Tư Tư vừa tan sở, mệt mỏi tới độ dùng tay xoa xoa mi tâm, nghe thấy giọng nam ở đầu bên kia điện thoại truyên tới mới nhớ ra mấy hôm trước mẹ cô nói đồng nghiệp của bà ấy giới thiệu đối tượng cho cô.
Nói là hình như là làm nông trồng trọt gì đấy? Trong lòng cô biết rõ, nói là làm nông gì đó, chứ nói trắng ra là làm ruộng!
Chỉ nghe mẹ nói người đàn ông này là một người tốt, bla bla các thứ.
Tần Tư Tư biết, tất cả chỉ là xấu hổ.
"Xin chào, tôi là Tân Tư Tư."
Tần Tư Tư giới thiệu ngắn gọn về tên mình, sau đó trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: "Hiện tại anh đang ở đâu? Tôi vừa mới tan sở, nếu tiện thì đi ăn một bữa, anh thấy thế nào?"
Lần đầu tiên gặp được đối phương chủ động thế này, Lâm Phong có chút lúng túng.
Anh ở vậy nuôi Thiến Thiến nhiều năm, cũng độc thân từng ấy năm, trừ bỏ người mẹ đã bỏ chạy của Thiến Thiến, thì anh chưa có một quan hệ nghiêm túc nào!
Anh vội vàng nói: "Được, vậy cô chọn địa chỉ đi rồi gửi cho tôi, tôi sẽ tới ngay!"
Không nghĩ tới nhà gái lại chủ động như vậy, Lâm Phong vốn không ôm hy vọng gì bỗng dấy lên hy vọng.
Đều nói, mấy thứ như duyên phận, đều dựa vào bản thân tự giành lấy.
Có lẽ lần này cơ duyên sẽ đến!
Anh nhanh chóng nhìn vào kính chiếu hậu sửa sang lại dung nhan, sau đó lấy tay cào cào sửa tóc, chỉnh lại quân áo, mới vừa làm xong thì nhận được thông báo từ điện thoại di động trong túi.
Là tin nhắn.
Trong tin ghi "Bàn số 3, tầng 2, nhà hàng Mowgili."
Tin nhắn được gửi bởi Tần Tư Tư.
Lâm Phong nhanh chóng mở app bản đồ lên tìm kiếm, phát hiện ra vị trí nhà hàng Mowgli này rất gần, ngay phía tay phải của anh. Vị trí rất tốt, phỏng chừng tiền thuê cũng không ít.
Dù hôm nay là thứ ba vẫn có rất nhiều người ra vào.
Lâm Phong không suy nghĩ nhiều, nhanh chóng khóa cửa xe lại, đi vê phía nhà hàng.
Cửa xoay thủy tỉnh rất sạch sẽ, người phục vụ cũng rất nghiêm túc phục vụ, thấy Lâm Phong đi hướng bên này, vội vàng đẩy cửa xoay cho anh.
Lâm Phong nói: 'Cám ơn."
Sau khi xác nhận lại quân áo đã chỉnh tề, đầu tóc không rối tung, anh mới nhấc chân đi về phía thang máy.
Nhà hàng quả thực rất cao cấp, ngay cả người gác cửa đứng cạnh thang máy cũng chuyên tâm bấm thang máy.
"Quý khách muốn lên tâng nào ạ?"
"Tầng hai."
Lâm Phong đáp.
"Dạ vâng, tôi đã ấn nút lên tâng hai cho ngài, chúc ngài dùng bữa vui vẻ."
Lâm Phong bỗng thấy hồi hộp, tim đập thình thịch, anh đi vào thang máy, nhìn cửa thang máy trước mặt mở ra, ngay trước khi bước ra, anh hít sâu một hơi.
Không có gì.
Nếu không được thì là không hợp thôi.
Lâm Phong tự nhủ, cuối cùng cũng khôi phục lại được tâm tình, đi về phía nhà hàng.
"Xin hỏi bàn của ngài là số mấy?"
Thấy cửa thang máy mở, người phục vụ vội vàng chạy tới chào hỏi.
"Bàn số ba, đã đặt trước." Lâm Phong lập tức trả lời.
"Dạ, mời ngài đi theo tôi!"
Người phục vụ dẫn Lâm Phong đi qua rất nhiều bàn, cuối cùng đi tới một góc †rong cùng.
Bàn số 3 là bàn đơn nhỏ, là nơi dành cho hai người ngồi ăn.
Lúc này Lâm Phong mới nhìn rõ cô gái ngồi đối diện mình.
Trẻ ghê á.
Đây là ấn tượng đầu tiên của Lâm Phong.
Cô gái này có khuôn mặt thanh tú, ngoại hình không thuộc hàng mỹ nhân xuất sắc nhưng cũng thuộc hàng thanh tú.
Nhưng để phục vụ cho vấn đề thẩm mỹ, tóc được uốn thành sóng lớn, trên mặt trang điểm đậm, lông mi vừa đen vừa dài, chuốt một lớp mascara thật dày.
Đôi môi đỏ mọng rất lộng lẫy, nói chung là đẹp nhưng lại không phù hợp với tuổi tác và ngoại hình của cô.
Trong khi Lâm Phong đánh giá Tần Tư Tư, Tần Tư Tư cũng quan sát anh.
Cuối cùng, Lâm Phong là người phá vỡ sự im lặng.
"Xin chào, tôi tên là Lâm Phong, năm nay 27 tuổi, đang kinh doanh nông sản."
Anh giới thiệu đơn giản về bản thân mình.
Tần Tư Tư uống một hớp trà sữa, trắng trợn đánh giá Lâm Phong, nói: "Tôi tên Tần Tư Tư, 24 tuổi, làm trong lĩnh vực bán hàng và quảng cáo sản phẩm điện tử, mức lương cơ bản hàng tháng là tám ngàn, trích thêm phần trăm một tháng có thể lên mười lăm ngàn."
Nói xong cô nhàn nhạt liếc mắt nhìn Lâm Phong: "Còn anh thì sao?"
Mọi người đều là người trưởng thành. Nếu không có cơ sở tình cảm cho một buổi coi mắt thì có khác gì một cuộc giao dịch?
Lâm Phong dừng lại.
Hiển nhiên anh không có kinh nghiệm tại phương diện này, lập tức đỏ mặt, anh sửng sốt trong giây lát mới lúng túng ho khan một tiếng.
"Mức lương cụ thể tôi chưa tính qua nhưng cũng coi như là tạm chấp nhận được, bởi vì là kinh doanh cho nên cũng không quá ổn định."
Lâm Phong thành thật nói.
Tần Tư Tư cau mày.
Hiện tại đi coi mắt, tiền lương mười ngàn đối phương có thể thôi lên thành mười vạn.
Kỳ thật cô đã chuẩn bị tâm lý, nhưng sau khi nghe Lâm Phong nói xong, Tần Tư Tư lại sinh ra nghi hoặc.
Tạm chấp nhận được?
Kinh doanh?
Rõ ràng là nông dân, còn nói được thành như vậy.
Tần Tư Tư đưa tay xoa xoa mi tâm.
Trên thực tế, từ trước khi tới đây, cô đã nghĩ tới vô số loại khả năng.
Chính cô cũng không phải loại Tiểu bạch hoa sạch sẽ gì, chuyện năm đó giữa cô và người đàn ông kia đã bị truyền bá rộng rãi, tự cô cũng đã nói với mẹ không ham hố mơ tới đại phú đại quý gì.
Chỉ cần tìm một người đối xử tốt với cô là được!
Gia đình của cô cũng không thiếu tiền!
Nhà Tần Tư Tư là dân bản địa Thượng Hải, có nhà có hộ khẩu. Chỉ có điều, cô là con một.
Cho nên cần tìm con rể tới ở rể.
Thấy được sắc mặt lúng túng của Lâm Phong, Tần Tư Tư đưa tay làm ra tư thế ngừng, sau đó uống thêm một hớp trà sữa.
Cô ngoắc tay ra hiệu, gọi phục vụ tới, cho Lâm Phong một chén trà.
Chén trà màu trắng, có vài miếng trà xanh tươi trôi nổi trong đó.
Là cốc vũ tiên Long Tỉnh.
Giá 198 tệ một cốc.
Tần Tư Tư híp mắt, đưa tay chỉnh tóc, nói với Lâm Phong: "Thế này đi, tôi cũng không hỏi nhiều nữa, tôi cũng biết đại khái điều kiện của anh rồi, anh không tiền, không nhà, không xe cũng được, thế nhưng có hai điêu cần phải chấp nhận, một là, đối tốt với tôi."
Cô uống một hớp trà sữa, nghiêm túc nhìn Lâm Phong.
Anh cau mày trả lời.
"Còn điều thứ hai?"
"Điều thứ hai, tôi chỉ cần một mình anh."