Chương 64: Dư sức xứng với anh chứ nhỉ?
Chương 64: Dư sức xứng với anh chứ nhỉ?Chương 64: Dư sức xứng với anh chứ nhỉ?
Lâm Phong sửng sốt.
Anh không quay đầu lại, không hiểu ý của Tần Tư Tư.
"Chỉ cần một mình tôi sao?"
Lâm Phong kinh ngạc lặp đi lặp lại, bỗng nhiên hiểu ngay những lời này!
"Ý của cô là không cần Thiến Thiến?"
Sắc mặt Lâm Phong trong nháy mắt trâm xuống!
Thiến Thiến gần như là vảy ngược của mình, anh vất vả nuôi nấng bảo bối lớn đến vậy, sao có thể vứt bỏ bé chứ?
"Đúng vậy, tôi có hai căn nhà, hiện tôi đang sử dụng chiếc BMW series 5 để đi làm, hộ khẩu nhà ở Thượng Hải, tôi nghĩ với điều kiện như vậy dư sức xứng với anh chứ nhỉ?"
Tần Tư Tư nhìn Lâm Phong chăm chú, nói chuyện không chút nể nang nào: "Tôi không yêu cầu anh từ bỏ con bé, chỉ muốn anh đưa con bé về quê, một năm về thăm hai lần là được, con gái dù sao cũng sẽ lập gia đình, không cần để ý nhiều như vậy."
Đương nhiên, đây là nguyên văn lời nói của mẹ Tần Tư Tư.
Thực tế hết sức tàn nhãn.
Đối với những ông bố, bà mẹ đơn thân, nếu có con gái thì dễ tìm bạn đời, mâu thuẫn sẽ ít hơn rất nhiều nhưng nếu có con trai thì lại rắc rối.
Tóm lại chính là một đống chuyện không rõ ràng.
Mẹ của Tần Tư Tư đúng là nhìn trúng Lâm Phong có con gái, dù sao cũng sẽ phải lấy chồng, chuyện nhỏ nhặt này không quan trọng.
Nghèo cũng tốt, con rể đến nhà phải nghe lời bọn họ không đúng sao? Sắc mặt Lâm Phong trong nháy mắt trở nên khó coil
Hai tay buông thõng bên người siết chặt, vẻ mặt hơi hung dữ.
Lâm Phong cố gắng kiềm chế lửa giận, anh nhìn Tần Tư Tư chăm chú, thấp giọng nói: "Cái gì mà con gái dù sao cũng phải lập gia đình, không cần quá để ý? Thiến Thiến là bảo bối của tôi, tôi vất vả nuôi lớn, sao có thể đưa con bé về quê chứ? Cô quá đáng thật đấy!"
Lâm Phong cảm thấy suy nghĩ của Tần Tư Tư thật sự là quá vô lý!
Cô ta không phải phụ nữ hay sao? Cùng là phụ nữ như nhau tại sao có ác ý lớn như vậy chứ?
Tần Tư Tư nhíu mày.
Cô không cảm thấy mình quá đáng. Với điều kiện của cô như vậy, có biết bao nhiêu đàn ông theo đuổi?
Cô nhìn trúng Lâm Phong chẳng qua là cha mẹ của anh ta đều đã mất, gia cảnh đơn giản, sẽ không nghĩ cách bòn rút tiền trong nhà của mình mà thôi!
Nếu không, ai thèm để mắt tới anh ta chứ?!
Thật là không biết tốt xấu.
"Nếu anh đã không muốn, thì thôi đi, tôi cũng không muốn ép anh!"
Tần Tư Tư nhấp một ngụm trà sữa, sau đó cười như không cười nhìn Lâm Phong: "Anh đừng trách tôi nói nhiều, với điều kiện của anh, làm nông vừa không có tiền lại còn mang theo con nhỏ, muốn cắm rễ ở Thượng Hải chẳng khác nào kẻ ngốc nói chuyện viển vong."
Nói xong, cô chuẩn bị đứng dậy rời đi.
Thời đại này chỉ cần có tiền, không cần lo lắng không có đàn ông.
Lâm Phong rốt cục nhịn không nổi nữa.
Anh đột nhiên đứng lên, nắm tay buông ra rồi lại siết vào, cuối cùng anh hít sâu một hơi, áp chế cảm xúc tức giận xuống!
Sắc mặt của anh âm trầm đến đáng sợ.
Tần Tư Tư bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi.
"Anh, anh muốn làm cái gì?" Cô nuốt nước bọt, lui về phía sau một bước cảnh giác hỏi.
"Tôi muốn xem trong đầu cô rốt cuộc chứa cái gì!"
Đôi mắt anh đỏ ngầu, Thiến Thiến là vảy ngược của anh, cô ta có thể ngồi tít trên cao, có thể sỉ nhục coi thường mình, nhưng anh tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào ở trước mặt mình nói Thiến Thiến là gánh nặng.
Tuyệt đối không!
"CGútI"
Anh gầm lên giận dữ như dã thú bị trúng tử huyệt.
Tần Tư Tư bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, hoảng sợ xách túi lên xoay người chạy ra ngoài!
Bệnh thần kinhI
Mãi cho đến khi Tân Tư Tư biến mất ở cửa thang máy, Lâm Phong mới dần lấy lại tinh thần.
Anh cười khổ ngồi xuống ghế, chén trà Long Tỉnh trên bàn đã nguội ngắt, là trà ngâm trong nước chuyển sang màu vàng chìm xuống đáy chén.
Lâm Phong bưng chén trà lên, nhấp một ngụm, nước trà mát lạnh rót vào bụng, lúc này anh mới thoáng thoải mái một chút.
Anh đứng dậy gọi nhân viên phục vụ thanh toán tiền, Lâm Phong sải bước ra khỏi nhà hàng Mowdgli.
Mấy chuyện xem mắt này, quả nhiên không thích hợp với mình. Duyên phận quá khó nắm bắt.
Hồi đó vô duyên vô cớ nảy sinh quan hệ với người khác, sau đó có Thiến Thiến, nhưng điều này không có nghĩa con bé là gánh nặng của mình.
Ngược lại chính vì có Thiến Thiến mà Lâm Phong cảm thấy rằng mình đã bước vào một giai đoạn hoàn toàn mới.
Có cái gì đó để phấn đấu, có hy vọng, dù vất vả mệt mỏi đến đâu, vê nhà nghe thấy cô nhóc gọi mình một tiếng ba ba ngọt ngào, tất cả đều đáng giái
Cuối cùng cũng bình tĩnh lại, Lâm Phong nhớ tới công ty hoa quả của mình.
Lâm Phong lái xe chạy vê phía công ty kế toán.
Trước khi đến Lâm Phong đã gọi điện thoại, tiếp đón anh vẫn là cô tiếp tân xinh đẹp kia, nhìn thấy Lâm Phong đến cô ấy lập tức nở nụ cười tươi, cầm xấp tài liệu lớn ra chào đón anh.
"Tất cả thủ tục hâu như đã hoàn tất, ngài ký tên nữa là xong, việc còn lại chính là thuê một chỗ làm trụ sở công ty của ngài, bên em cũng không có cách nào, đây cũng là cục công thương yêu cầu, chủ yếu là kiểm tra xem có công ty như vậy hay không.”
Cô tiếp tân xinh đẹp mỉm cười bất đắc dĩ.
Đây là một trong những yêu cầu bắt buộc để đăng ký thành lập công ty, những yêu cầu khác có thể mơ hồ nhưng điều này là không thể.
Lâm Phong gật đầu, tỏ ý mình đã hiểu.
Anh thanh toán nốt số tiền còn lại rồi nói với cô lễ tân xinh đẹp: "Buổi chiều tôi sẽ đi thuê nhà, sau đó chụp ảnh địa chỉ và hợp đồng thuê nhà cho cô, như vậy có được không?”
"Tất nhiên được ạ, đúng rồi, ngài đã đặt tên công ty chưa?" Cô tiếp tân xinh đẹp mỉm cười hỏi. Lâm Phong suy nghĩ một lúc rồi trả lời: "Gọi Phong Thiến Viên đi."
"Vâng ạ, công ty đăng ký xong em sẽ thông báo ngay cho ngài!”
Lúc này Lâm Phong mới chào tạm biệt cô tiếp tân xinh đẹp.
Anh để lại số điện thoại của mình để liên lạc thuận tiện hơn.
Giờ ăn trưa.
Lâm Phong vốn muốn tùy tiện ăn gì đó, nhưng bỗng nhiên nhớ tới anh Minh.
Không biết bây giờ anh ấy thế nào, lần trước nghe chị dâu nói khu đó sắp bị phá dỡ, không biết anh Minh và chị dâu muốn chuyển đi đâu.
Vừa vặn trưa hôm nay Lâm Phong nhờ bà Hoàng nấu cơm, bây giờ mình có thể đi thăm anh ấy rồi.
Nghĩ như vậy Lâm Phong lên xe, khởi động máy lái xe về phía con hẻm nhỏ.
Xung quanh con hẻm là công trường xây dựng.
Bởi vì quán ăn của anh Minh giá thấp, hương vị thơm ngon, đi theo con đường lời ít nhưng bán được nhiều, nên được những người lao động nhập cư ở đây ưa chuộng nhất.
Hơn nữa còn có món canh trứng rong biển miễn phí, nên buổi trưa khách đến ăn rất đông!
Lâm Phong đến lúc này vừa đúng giờ ăn cơm.
Anh đậu xe ở một chỗ trống trên công trường, rút chìa khóa và đi về phía quán ăn của anh Minh.
Dọc theo đường đi, khắp nơi đều là những ngôi nhà nhỏ tự xây trong các khu ổ chuột, tất cả đều bị sơn chữ "phá dỡ', hầu như mọi người đều đã chuyển đi, Lâm Phong băng qua công trường, đi vào một con hẻm nhỏ.
Vừa bước đến đầu ngõ đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức. Lúc nãy chỉ uống có một chén trà, bây giờ bụng anh đói cồn cào.
Anh ngước mắt nhìn về phía trước, khắp nơi đều là công nhân nhập cư đang bưng chén cơm ăn ngấu nghiến, Lâm Phong không cách nào chen vào được!
Lúc này trời đang nóng, tất cả mọi người chen chúc xếp hàng ở đây, mọi người đều ăn một món xào, uống một chén canh, ăn hai chén cơm, sau đó vội vàng trở về lán làm việc nghỉ ngơi.
Tác giả có đôi lời muốn nói:
Tôi biết có nhiều người cho rằng văn tôi viết không hay, tôi cũng biết còn nhiều thiếu sót, tôi sẽ cố gắng hết sức cải thiện, cảm ơn các bạn đã ủng hộ, cúi đầu. Mong mọi người đừng mắng tôi, làm ơn nha.